Hột Thạch Liệt Bột Hách gật đầu cười nói:- Quan yến sử nói không hề sai chút nào.
Lý Kỳ cười nói:- Ta vô cùng tán thành cách nói này của Hột Thạch Liệt tiên sinh, nếu là kéo đến quốc sự, vậy thì việc này sẽ có rất nhiều hạn chế, nhưng kinh doanh lại bất đồng, không phải có câu nói chỉ cần ngươi có tâm, vốn không có việc mua bán nào đàm không thành, cũng chính là không có gì là không thể đàm đấy.
Hột Thạch Liệt Bột Hách cười ha hả nói:- Nói rất hay, Quan yến sử quả nhiên có tầm mắt.
Vương Phủ thấy thế, hai mắt lộ ra hoang mang, y lại không biết việc buôn bán, cho nên không rõ những lời này của Lý Kỳ là có ý gì.
- Đa tạ khích lệ.
Lý Kỳ khẽ mỉm cười, nói: - Mới vừa rồi sau khi ta cẩn thận suy tính đề nghị Hột Thạch Liệt tiên sinh, bỗng nhiên nghĩ đến một phương thức các bên cùng có lợi, hai bên cùng thắng, không biết Hột Thạch Liệt tiên sinh có hứng thú không?
Hột Thạch Liệt Bột Hách hơi sững sờ, gật đầu cười nói:- Đương nhiên, đương nhiên, mời Quan yến sử mau nói.
Lý Kỳ bỗng nhiên nhìn chung quanh, nói:- Ai nha, ở mãi trong phòng thật là buồn đấy, Hột Thạch Liệt tiên sinh, chúng ta không ngại đi ra ngoài đi một chút, hít thở không khí mới mẻ vừa ngắm cảnh tuyết, vừa nói chuyện làm ăn, chẳng phải khoái sao.Nói xong hắn còn cố ý liếc nhìn Vương Phủ.
Vương Phủ ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Lý Kỳ, dường như đang nói, ngươi…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3294215/chuong-482-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.