May mà vửa rồi mình không mặc thử. Tống Huy Tông như có điều suy nghĩ, nói:- Xem ra chỉ mặc nguyên áo khoác thì không được. Phải phối hợp với áo trong.
Cao Cầu cười nói:- Đại quan nhân nói rất đúng. Quan phục của tiểu nhân cũng không thể may linh tinh được, phải may theo đúng kích thước. Chỉ không thích hợp một chút thôi, đã tốn sắc rồi.
Lời này rõ ràng là nói giúp Lý Kỳ. Ý bảo bọn họ đừng đánh chủ ý tới trang phục của Lý Kỳ nữa. Ở đây không có ai cao bằng Lý Kỳ, nên mặc sao có thể vừa.
Lý Kỳ lập tức quăng tới ánh mắt cảm kích.
- Lý Kỳ, sao ngươi không chuẩn bị một bộ cho Triệu thúc thúc? Ta thấy Triệu thúc thúc mặc bộ này vào sẽ rất dễ nhìn.Vương Tuyên Ân vẻ mặt ngây thơ hỏi.
Con mẹ ngươi, rõ ràng là đang khích bác ly gián. Lý Kỳ thầm mắng một câu, lại thấy sắc mặt của Tống Huy Tông không vui, mỉm cười nói:- Nha nội, dĩ nhiên là ta muốn hiến cho Đại quan nhân. Nhưng y phục này tốt hay xấu, ta không thể xác định được. Nên ta làm sao dám tùy tiện hiến cho Đại quan nhân. Ta muốn mặc thử trước. Nếu mọi người thấy không tệ, thì mới hiến cho Đại quan nhân.
Nói tới đây, hắn lại ôm quyền hướng Tống Huy Tông:- Nếu như Đại quan nhân yêu thích, ngày mai Lý Kỳ lập tức bắt tay thiết kế cho Đại quan nhân một bộ y phục chưa từng có trên đời.
Tống Huy Tông vừa nghe, thấy hắn nói có lý. Nếu Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3294177/chuong-452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.