Lý Kỳ cười cười, người này thật thú vị. Âu Dương Triệt đi rồi, Lý Kỳ lại phỏng vấn thêm mười người. Đợi đến khi mặt trời lặn mới kết thúc công việc. Sau đó tới hậu viện báo cáo công tác với Thái Kinh.
Lý Kỳ đi tới sân của Thái Kinh, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thịt chim cút nướng, lập tức nhíu mày nhìn ông ta.
Về phương diện ẩm thực, Thái Kinh rất sợ Lý Kỳ. Chính ông ta cũng không biết vì sao. Thấy biểu lộ của Lý Kỳ như vậy, ông ta biết sự tình đã bại lộ, lập tức tiên phát chế nhân, run rẩy mồm mép nói:
- Đã một tháng rồi lão phu chưa từng được ăn chim cút. Hôm nay mới ăn, ngươi sẽ không cho phép đấy chứ?
Lý Kỳ nhìn lão hàng này, không để ý tới ông ta, hướng Thái Dũng hỏi:
- Thái quản gia hôm nay là ai phụ trách ẩm thực của Thái sư?
Thái Kinh vỗ bàn cả giận nói:
- Lý Kỳ, ngươi chớ khinh người quá đáng.
Thái Dũng đã quen với việc như vậy, cúi đầu, lặng lẽ không nói.
Lý Kỳ không nhường một bước:
- Thái sư, hạ quan sẽ không nhắc lại mấy lời trước, chính hạ quan cũng cảm thấy phiền. Nhưng hiện tại sức khỏe của Thái sư đang tốt lên, lại bắt đầu ăn bậy ăn bạ. Ngài cũng biết đấy, dù ngài chỉ ăn một con chim cút nướng, thì hạ quan phải tốn không biết bao nhiêu công sức để đền bù lại. Nếu ngài còn cố ý làm vậy, thì ngài mời người khác cao minh hơn, miễn cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3294162/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.