Thái Kinh nao nao, lúc này mới phản ứng tới. Dù gì ông ta cũng là đệ nhất quyền thần của Bắc Tống, vẻ mặt rất là bình tĩnh, còn hướng Mã Kiều, nói:
- Đa tạ tráng sĩ cứu trợ.
Mã Kiều cười ha hả:
- Thái sư nói quá lời. Thực ra vừa nãy cho dù tại hạ không ra tay, mấy hộ vệ của ngài cũng không để cho ngài chịu chút tổn thương.
- Khởi bẩm Thái sư, thích khách đã ngất.
Một tên hộ vệ đi lên, ôm quyền nói.
Từ đầu đến cuối Thái Kinh chẳng thèm nhìn tên thích khách kia, thản nhiên phân phó:
- Mang xuống trước đi.
- Vâng.
Lý Kỳ cũng hồi phục tinh thần. Trong lòng rất sợ hãi, âm thầm chửi mắng mười tám đời tổ tông của tên thích khách. Mặc kệ đối phương là ai, xuất phát từ mục đích gì, nhưng ngươi động thủ ở Túy Tiên Cư, thì chính là địch nhân của hắn. Vội ôm quyền nói:
- Thái sư minh giám, việc này không liên quan gì tới tiểu dân.
Thái Kinh ừ một tiếng:
- Dù hai mắt của lão phu đã đục ngầu, nhưng vẫn có thể phân biệt được thị phi. Sáng nay lão phu mới quyết định tới đây, nên ngươi làm sao có thể biết trước lão phu sẽ tới được.
Nói xong, tinh mang trong mắt lóe lên.
Thái Dũng lập tức hiểu ý, nhỏ giọng phân phó cho một hộ vệ. Người nọ nghe xong, liền bước nhanh ra ngoài.
Lý Kỳ biết, người này quay về là bắt nội gian. Rõ ràng thích khách đã có chuẩn bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3294087/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.