Không thể nào,mới có một hai ngày,bọn họ đã tìm tới cửa rồi.Xem ra thương nhân của thời này rất có tầm nhìn xa.Nhanh như vậy đã hiểu rõ chi tiết của đại lý.Sớm biết như vậy,thì sáng nay lão tử đã không đi săn rồi. 
Lý Kỳ híp mắt,hỏi: 
- Có bao nhiêu người tới? Chú đừng nói rằng,chưởng quầy của Chân Điếm toàn thành kéo tới đấy nhé. 
- Đâu đến mức ấy. 
Ngô Phúc Vinh thật thà phúc hậu cười,duỗi hai ngón tay đáp: 
- Tuy nhiên cũng có hơn hai mươi nhà. 
Lý Kỳ mặt không biểu tình: 
- Vậy chú đã trả lời bọn họ thế nào? 
- Cậu không ở đây,ta cũng không biết nên nói gì.Cho nên mới bảo bọn họ ngày mai lại tới. 
Ngô Phúc Vinh ngượng ngùng đáp. 
Lý Kỳ nghe thấy vậy,trong lòng cười khổ,cả cái Túy Tiên Cư này giống như chỉ có mỗi mình hắn quản lý vậy. 
- Phu nhân đâu,cháu còn ở đây,còn có phu nhân đó sao? 
Phu nhân buồn bực đáp: 
- Sáng nay phu nhân có tới nhưng lại về rồi.Tuy nhiên dù có phu nhân ở đó,cậu cũng không thể để cho phu nhân đối diện với nhiều nam nhân như vậy chứ. 
- Ài,phu nhân khai trí chậm thật. 
Lý Kỳ lắc đầu,thản nhiên nói: 
- Cháu thấy chuyện này cứ giao cho phu nhân đi. 
- Ừ? 
Ngô Phúc Vinh giật mình,há hốc miệng,bộ dáng rất kinh ngạc. 
Lý Kỳ thở dài: 
- Ngô đại thúc,chú nghĩ lại mà xem.Chú đã gần ấy tuổi rồi,làm được năm nào hay năm ấy.Mà sau này cháu có khả năng không tới 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3294008/chuong-283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.