Lý Kỳ nhất thời đổ mồ hôi,vội nhỏ giọng:
- Cô,cô yên tâm,ta không phải là trộm,ta sẽ không hại cô,chỉ cần cô đừng kêu.Ta sẽ buông cô ra,nếu cô đáp ứng,thì gật đầu.
Nữ nhân kia ngẩn ra,nhẹ gật đầu.
Lý Kỳ thấy nàng đáp ứng,liền buông tay ra.Ai ngờ,tay vừa rời khỏi miệng,nàng lại kêu lên:
- Có ưm ưm ưm.
Lý Kỳ giật mình,tranh thủ thời gian che miệng nàng lại,ngượng ngùng nói:
- Cô đúng là nói lời không giữ lời,đã bảo đừng kêu,còn kêu.Ta đã nói ta không phải là trộm.Như vậy đi,ta cho cô thêm cơ hội lần nữa,nếu cô lại kêu,thì ta sẽ đánh cô bất tỉnh.
Trong lòng thì nói,mình đánh bất tỉnh nàng ta được không.
Sau đó hắn chậm rãi buông tay.
Lần này nữ nhân kia không kêu,lông mày đen khẽ dựng,hai mắt bắn ra lửa,cả giận nói:
- Bỏ cái bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra.
Lúc này Lý Kỳ mới nhớ tới mình còn đặt một tay ở hông của nàng,vội vàng buông ra,nói lời xin lỗi:
- Tỷ tỷ,đây chỉ là hiểu nhầm,ta thực không phải là người xấu.
Nữ nhân kia cũng nhìn ra Lý Kỳ không phải hạng người độc ác,đánh giá hắn một cái,trầm giọng hỏi:
- Ai là tỷ tỷ của ngươi,ngươi là ai? Lẻn vào Bạch phủ là có ý đồ gì?
- Ta là ai? Hỏi hay lắm.
Lý Kỳ cười ha hả,lặng lẽ lùi về phía sau,tùy thời chuẩn bị chạy trốn.
Nữ nhân kia như biết được tâm tư của Lý Kỳ,vung tay áo lên,lạnh lùng nói:
- Nếu hôm nay ngươi không giải thích rõ ràng,thì đừng hòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3293998/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.