Phàn Chính lại nói:
- Không dối gì Lý sư phó, thực ra lúc ấy ta sợ nhất là Lý sư phó hợp tác với Thái viên ngoại. Nếu là như vậy, thật không phải tin tức tốt lành gì với Phàn Lâu. Dùng thực lực của các ngươi, dù cho ta có khỏe mạnh, chỉ sợ tâm không đủ, lực cũng không đủ, càng đừng đề cập tới tiểu nhi.
- Làm sao ông biết Thái viên ngoại tới tìm ta?
Lý Kỳ kinh ngạc hỏi.
Phàn Chính cười nhạt:
- Có tường nào mà gió không lọt?
Thì ra lão già này đã đề phòng chuyện đó. Sao ta không phát giác ra nhỉ.
Lý Kỳ nhíu mày:
- Ông thấy Phỉ Thúy Hiên quay đầu đối phó với Túy Tiên Cư, liền biết tại hạ và Thái viên ngoại không cùng chung tiếng nói, cho nên mới tới tìm tại hạ thương lương việc hợp tác?
- Không sai.
Phàn Chính gật đầu:
- Chỉ là có điều lão hủ không hiểu. Vì sao cậu lại không đáp ứng y. Ta biết Thái viên ngoại mặc dù là người bất chấp thủ đoạn, nhưng lại rất coi trọng nhân tài. Chắc hẳn lúc ấy y cho cậu rất nhiều điều kiện hấp dẫn phải không?
Ông nhất định không tưởng tượng nổi, y thậm chí còn tình nguyện cho ta cả Phỉ Thúy Hiên.
Lý Kỳ gật đầu:
- Đúng vậy. Chỉ tiếc là quan điểm của tại hạ và y khác nhau. Y muốn độc chiếm cả ngành ăn uống của kinh thành. Mà tại hạ chỉ thích nhàn rỗi. Cho nên mới không hợp tác cùng y. Cũng không phức tạp như Phàn lão gia tử nghĩ.
- Không ngờ lý do lại là như vậy.
Phàn Chính mỉm cười, nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3293947/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.