Lý Kỳ hỏi:
- Vậy cô có buồn bực không?
Quý Hồng Nô lại lắc đầu:
- Không buồn bực. Trước kia muội cũng như vậy. Hơn nữa phu nhân thường xuyên tới chỗ muội nói chuyện. Cho nên thời gian trôi qua coi như vui vẻ.
- Phu nhân?
Lý Kỳ tức giận hừ một tiếng:
- Hồng Nô, sau này cô bớt nói chuyện phiếm với phu nhân đi. Phu nhân chỉ biết dạy xấu cô thôi.
- Dạy xấu muội?
Quý Hồng Nô sững sờ.
Lý Kỳ gật đầu:
- Một người suốt ngày ru rú trong nhà, sẽ không tốt cho sức khỏe lẫn tâm lý. Phải thường xuyên ra ngoài đi lại một chút. Cô có điều không biết, trước kia phu nhân cả năm chỉ có mấy lần ra khỏi nhà. Thời gian còn lại đều giống như xác ướp di động vậy, quanh quẩn ở trong phủ. Gần đây bị ta giáo huấn, mới tốt hơn một chút. À đúng rồi, cô đừng nói lại những lời ta nói với phu nhân đấy nhé.
Quý Hồng Nô ngẩn ra, mở to mắt lắc đầu. Dù nàng đơn thuần, nhưng cũng không ngốc. Những lời đó nàng không dám nói trước mặt Tần phu nhân.
Thông minh! Lý Kỳ quăng ánh mắt tán dướng, lại thở dài nói:
- Tình cảnh của cô hơi đặc thù. Đợi đến lúc tới Túy Tiên Cư hát, cô có thể thoải mái đi lại. Vốn lần yến tiệc tròn tuổi này, ta định bố trí cô đánh đàn. Nhưng thật không ngờ cô nàng Phong Nghi Nô kia lại dựa vào mối quan hệ với Thái Nhị Gia, chặn ngang một cước. Ta đã tận lực tranh thủ giúp cô, nhưng vẫn không được, còn vất vả cô giúp nàng ta phổ nhạc. Ài, sớm biết như vậy, ta nên giao việc này cho Phong Nghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3293943/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.