Chương trước
Chương sau
Lý Kỳ mỉm cười, đã khiến Phong Nghi Nô liên tưởng tới khuôn mặt cười xấu xa lần trước. Lông mày nhíu lại, vẻ tươi cười đã không còn. Bỗng liếc sang Bạch Thiển Dạ, vầng trán dần hiện lên một tia lo lắng, tinh quang trong mắt lóe lên, hướng Lý Kỳ hỏi:

- Lý sư phó, có thật ngươi chưa từng gặp qua ta? Vậy sao ta cảm giác giống như đã gặp ngươi ở nơi nào.

- Phải không?

Lý Kỳ kinh ngạc:

- Điều đó không có khả năng. Bình thường cô gái nào nhìn thấy ta, đều khắc trong tâm khảm, căn bản không nhớ mơ hồ như Phong Hành Thủ. Ta thấy cô chắc là nhận lầm người rồi.

Không thể tưởng được người này lại vô sỉ tới cảnh giới đó.[CHARGE=3]

Lý Thanh Chiếu than nhẹ một tiếng, trong mắt đầy sự khinh thị với Lý Kỳ.

Bạch Thiển Dạ hiếu kỳ hỏi:

- Phong tỷ tỷ, tỷ đã gặp Lý đại ca ở đâu?

Thất Nương à, câu hỏi ngu ngốc như vậy sao muội lại hỏi. Rốt cuộc muội đứng bên nào?

Trong lòng Lý Kỳ chỉ muốn khóc thét.

Phong Nghi Nô mỉm cười nhìn Bạch Thiển Dạ, nhưng không trả lời, mà hướng Lý Kỳ hỏi:

- Lý sư phó, ngươi đã từng tới Phượng Tê Lâu bao giờ chưa?

Dm, con mẹ ngươi một chút mặt mũi cũng không cho.

Nếu không có Bạch Thiển Dạ và Lý Thanh Chiếu ở đây, Lý Kỳ liền nhận ngay, chẳng có gì phải xấu hổ. Nhưng lúc này quả thực tiến thoái lưỡng nan. Hắn lắc đầu, khẳng định nói:

- Chưa từng đi.

Bạch Thiển Dạ đột nhiên nói:

- Lý đại ca, huynh đã từng tới Phượng Tê Lâu rồi mà, huynh không nhớ sao? Lần trước huynh tới đó để tuyển ca kỹ tới Túy Tiên Cư trợ hát đó thôi.

“Đúng rồi, mình lại quên mất việc này. Lần trước mình dùng Quý Hồng Nô để lừa dối Tần phu nhân. Chắc hẳn Tần phu nhân đã nói lại cho nàng. May mà Thất Nương không nói tới Hồng Nô, bằng không nếu như Phong Nghi Nô cũng biết Hồng Nô thì hỏng việc.

Lý Kỳ bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu:

- Đúng vậy, đúng vậy. Nhưng Thất Nương, muội cũng biết đấy, một người chính trực như ta, làm sao thời thời khắc khắc nhớ tới Phượng Tê Lâu kia. Ngày hôm sau đã quên không còn một mảnh.

Phong Nghi Nô nghe ra ý ở ngoài lời, cười nói:

- Theo lời Lý sư phó nói thì ta chính là người không đứng đắn?

“Ngươi ấy à? Chỉ là một kỹ nữ, còn dám thảo luận chuyện đứng đắn trước mặt lão tử? Đúng là chê cười mà.”

Lý Kỳ gãi lông mày:

- Điều này, giống như nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí *, ta không tốt đánh giá.

( Người nhân thấy vậy gọi là nhân, người trí thấy vậy gọi là trí; cùng một vấn đề, mỗi người có cách nhìn nhận đánh giá khác nhau; mỗi người mỗi ý)

Bạch Thiển Dạ nghe như thế, vội la lên:

- Lý đại ca, huynh đừng hiểu lầm, thực ra Phong tỷ tỷ…

Phong Nghi Nô ngắt lời Bạch Thiển Dạ:

- Đúng rồi, Thất Nương, làm sao muội biết lần trước Lý sư phó tới Phượng Tê Lâu tìm ca kỹ?

Đồ yêu tinh chết tiệt, thấy không thắng được ta, bắt đầu chuyển sang mục tiêu khác. Đúng là không biết xấu hổ mà.

Lý Kỳ không yên liếc nhìn Bạch Thiển Dạ.

- Là Vương tỷ tỷ nói cho muội biết. Hơn nữa muội cũng biết lý do trong đó. Lý đại ca thực sự tới Phượng Tê Lâu tì ca kỹ.

Bạch Thiển Dạ gật đầu, khẳng định nói. Quý Hồng Nô chính là bằng chứng tốt nhất.

Không hổ là bạn gái của ta, câu trả lời này quá hay.

Lý Kỳ thấy Bạch Thiển Dạ tin tưởng không hề nghi ngờ mình, trong lòng thoáng thở phào.

- Muội muội, Thất Nương, Lý sư phó có đi tới đó hay không, có liên quan gì tới hai người dâu. Tỷ thấy việc này nên dừng ở đây.

Lý Thanh Chiếu đứng một bên nhíu lông mày. Về chuyện này, nàng không có chút hứng thú nào. Nhưng Phong Nghi Nô và Bạch Thiển Dạ lại tranh cãi vì việc này, khiến nàng không thể lý giải. Nàng thực không biết, Lý Kỳ đi Phượng Tê Lâu hay không, có cái gì mà phải thảo luận. 

Xem ra thần tượng cũng đứng bên mình.

Lý Kỳ vừa nghe lời này, liền cảm động tới rối tinh rối mù, hai mắt đẫm lễ nhìn Lý Thanh Chiếu, làm cho người ta có một cảm giác dùng thân báo đáp.

Sắc mặt của Lý Thanh Chiếu cứng đờ, trong lòng cực kỳ buồn bực, cười cũng không được, khóc cũng không xong, chỉ có thể quay đầu sang một bên.

Phong Nghi Nô lại nói:

- Lý tỷ tỷ có chỗ không biết, người này rất vô sỉ.

- Vô sỉ?

Lý Thanh Chiếu nghi hoặc nhìn Phong Nghi Nô. Trong ấn tượng của nàng, Lý Kỳ nhiều lắm cũng chỉ là nửa khùng nửa ngốc, chẳng liên quan gì tới hai chữ vô sỉ.

Bạch Thiển Dạ nghe thấy vậy, trong lòng khó chịu, đang định mở miệng nói thay cho Lý Kỳ, chợt nghe Lý Kỳ cười ha hả:

- Thú vị, thú vị, đây là lần đầu tiên ta bị một kỹ nữ mắng là vô sỉ. Đúng là thú vị mà. 

Lời này coi như ác độc.

Nhưng Phong Nghi Nô dám ở trước mặt thần tượng và bạn gái của hắn mắng hắn vô sỉ. Hắn sao có thể nể mặt Phong Nghi Nô nữa. Phong Nghi Nô đã triệt để chọc giận hắn.

Bạch Thiển Dạ nhíu lông mày, nói:

- Lý đại ca, huynh chớ nói như vậy. Phong tỷ tỷ không phải là hạng người như huynh nghĩ.

- Thất Nương, dù muội thông minh, nhưng vẫn quá đơn thuần. Muội cho rằng trên đời này ai cũng có thể mọc từ bùn lầy mà không nhiễm như muội sao?

Lý Kỳ thở dài.

Hàng lông mày nhỏ nhắn của Lý Thanh Chiếu cũng nhíu lại:

- Lý sư phó, lời này của cậu hơi quá đáng.

- Thanh Chiếu tỷ tỷ, vừa nãy tỷ cũng nghe nàng ta mắng tiểu đệ là vô sỉ trước. Tiểu đệ tuy chỉ là một đầu bếp, nhưng chẳng lẽ lại để mặc người ta thích khi dễ thì khi dễ sao? Tỷ cũng phải chủ trì công đạo cho đệ chứ.

Lý Kỳ vẻ mặt đáng thương nhìn nàng.

Về điểm này, Lý Thanh Chiếu cũng buồn bực. Nàng không biết vì sao Phong Nghi Nô lại chợt gây khó dễ cho Lý Kỳ như vậy. Liền quăng ánh mắt hỏi thăm về phía Phong Nghi Nô.

Phong Nghi Nô không tỏ vẻ tức giận, mà vẫn mỉm cười nhàn nhạt. Quả nhiên đạt đến mức hỉ nộ không lộ ra. Có thâm ý liếc nhìn Bạch Thiển Dạ, không giận mà cười:

- Lý tỷ tỷ đừng vội tức giận. Lý sư phó nói muội là một kỹ nữ, cũng không phải nói sai.

Lời này vừa ra, ba người đều sững sờ.

Cô nàng này điên rồi à?

Lý Kỳ bỗng cảm thấy sau lưng lạnh lẽo

Bạch Thiển Dạ thật sự không muốn thấy Lý Kỳ và Phong Nghi Nô cãi nhau, vội hỏi:

- Phong tỷ tỷ, có phải Lý đại ca có chỗ nào đắc tội tỷ không? Nếu là có, vậy thì muội thay huynh ấy xin lỗi tỷ.

Ôi, Thất Nương, muội đang gây trở ngại, chứ có giúp gì đâu!

Lý Kỳ buồn bực sắp khóc. Muội nói như vậy, chẳng phải đã nói rõ mối quan hệ giữa ta và muội không tầm thường sao.

Quả nhiên, Phong Nghi Nô vừa nghe, vẻ tươi cười càng đậm, vẻ lo lắng giữa hàng lông mày càng thêm, tròng mắt hơi chuyển, cười nói:

- Thất Nương đừng hiểu lầm. Thực ra tỷ và Lý sư phó không có mâu thuẫn gì cả. Chỉ có lần trước Lý sư phó đi tới Phượng Tê Lâu tìm ca kỹ, tỷ đúng lúc có ở đó trợ hát. Có thể là do tỷ chậm chạp không ra, nên Lý sư phó đợi không kiên nhẫn, nói vài câu khó nghe. Vừa vặn bị tỷ nghe thấy, nên tỷ mới có chút bất mãn với Lý sư phó. Là tỷ hơi nhỏ mọn.

Nói xong, nàng hơi cúi người, hướng Lý Kỳ nói:

- Xin lỗi Lý sư phó.

Đây không phải là chồn cho gà chúc tết sao.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.