Lý Kỳ và Bạch Thiển Dạ cười cười nói nói, người truy ta đuổi đi tới chỗ dân chạy nạn mà Thái Kinh bố trí cho hắn.
Thái Kinh ra tay, tự nhiên không giống bình thường.
Ông ta trực tiếp ném cho Lý Kỳ một tòa trang viên xa hoa ở ngoại thành phía tây. Đừng nói là sáu mươi người, cho dù một trăm người cũng ở thoải mái.
Lúc Lý Kỳ và Bạch Thiển Dạ đi vào trang viên, Tiểu Ngọc đang dạy đám hài tử kia cách biểu lộ khuôn mặt khi tiếp khách. Không thể không phủ nhận, Tiểu Ngọc dạy còn tốt hơn Lý Kỳ nhiều. Quan trọng nhất là nàng kiên nhẫn hơn Lý Kỳ.
Sáu mươi dân chạy nạn, cộng thêm năm mươi nữ tỳ của phủ thái sư, tổng cộng là hơn một trăm người. Nếu để cho Lý Kỳ dạy nhiều như vậy, chắc hắn phải hộc máu.
Mà Tiểu Ngọc lại có thể quản lý ngay ngắn rõ ràng, hơn nữa mọi người cũng rất nhiệt tình.
Vì không quấy rầy việc học của bọn họ, Lý Kỳ và Bạch Thiển Dạ lặng lẽ đi tới bên cạnh. Thấy Tiểu Ngọc đã phát hiện ra mình, lập tức nháy mắt ra dấu cho nàng, bảo nàng tiếp tục dạy, đừng quan tâm tới hắn.
- Lý đại ca, Bạch nương tử, hai người đã tới rồi à.
Trần A Nam thấy Lý Kỳ tới, vội vàng đi lên đón chào, đầu đầy mồ hôi.
Lý Kỳ cười hỏi:
- A Nam, ngươi ở chỗ nào không có ai chơi, có phải không thú vị như ở Túy Tiên Cư không?
Trần A Nam lắc đầu, vụng trộm nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3293919/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.