Tuy nhiên, Lý Kỳ hoàn toàn không muốn mở quán ăn mới, mà chỉ cần một minh hữu. - Viên ngoại, Phàn Lâu chính là đệ nhất tửu lâu của Đại Tống. Ngài có chắc chắn chiến thắng bọn họ không? 
Thái Mẫn Đức khinh thường cười nói: - Sở dĩ Phàn Lâu có thể trở thành đệ nhất tửu lâu của Đại Tống, đơn giản là do nó mở lâu nhất. Thái Mẫn Đức ta là sinh không gặp thời. Nếu ta sinh sớm vài chục năm, vậy thì đệ nhất tửu lâu sẽ không tới phiên Phàn Lâu. Lúc trước, thời còn hoàng đế Nhân Tông, triều đình vì gia tăng lợi nhuận bán rượu, từng đưa ra thị trường năm mươi nghìn cân men rượu. Mà khi đó không có một quán ăn nào dám làm cuộc trao đổi này với triều đình. Mới khiến Phiền gia nhặt được tiện nghi. Cũng vì đó, về sau triều đình trực tiếp trao ba nghìn Chân Điếm bán rượu cho bọn họ. Nếu ta sinh vào lúc đó, thì đã tranh được rồi. 
Về chuyện này, Lý Kỳ có nghe mang máng. Đây cũng là một nguyên nhân hắn kiêng kị Phàn Lâu. Liền hiếu kỳ hỏi: - Đã như vậy, riêng tiền bán rượu mỗi ngày của bọn họ cũng đủ cạnh tranh với chúng ta rồi. Cho dù chúng ta có hợp tác cũng rất khó chiến thắng bọn họ. 
Thái Mẫn Đức lắc đầu: - Lý công tử có chỗ không biết. Những năm gần đây, Phỉ Thúy Hiên và Phàn Lâu có giao tranh vài lần. Nếu Phiền gia còn có lão đầu tử quản lý, thì ta còn kiêng kỵ ba phần. Nhưng hiện tại lão đầu tử ốm đau lâu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3293905/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.