Lại qua một lúc.
Lý Kỳ theo thói quen quay quay cục than đen, cười nói: - Xong.
Tiếng ủng hộ đâu? Tiếng vỗ tay đâu?
Lý Kỳ chợt phát hiện không khí cực kỳ yên tĩnh. Quay đầu nhìn, chỉ thấy mọi người đều đờ ra kinh hãi.
Mà Thái Kinh suýt nữa ngủ gật, nghe thấy Lý Kỳ hô xong rồi, không thể chờ đợi được nữa, kêu lên: - Mau mang cho lão phu nhìn xem.
Lý Kỳ lên tiếng, vội vàng cầm bức tranh tới.
Thái Kinh vừa nhìn bức tranh, hai mắt liền trợn tròn, miệng há hốc, chỉ vào bức tranh hỏi: - ĐâyĐây là lão phu?
Mọi người đều gật đầu.
"Đúng là hỏi vớ vẩn. Không phải lão hàng ngươi, chẳng lẽ là đầu heo?"
Lý Kỳ âm thầm khinh bỉ, ngoài miệng lại cười nói: - Thái sư quả nhiên cao kiến.
Thái Kinh hít một hơi khí lạnh, không nói hai lần, liền đứng lên đi về phía bờ sông.
Thái Dũng thấy vậy, vội vàng gọi đám nữ tỳ đang sững sờ kia đỡ Thái Kinh.
Lão hàng này muốn làm gì vậy? Chẳng lẽ hưng phấn đến nỗi muốn nhảy sông tự vẫn?
Lý Kỳ vừa định đi tới, nhưng thấy Thái Kinh đứng ở bờ sông, nhìn xuống dòng sông vài lần, lại nhìn bức tranh trong tay, trong lòng chợt hiểu ra, thì ra lão hàng này đang soi gương.
- Ha ha, quá giống.
Thái Kinh càng nhìn càng ưa thích, hai tay đều run rẩy, thoải mái cười to vài tiếng, xoay người nói với Lý Kỳ: - Không thể tưởng được tiểu tử ngươi lại có bản lĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3293902/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.