Chương trước
Chương sau
Một phen nghĩa chính liêm từ khiến cho Thái Thao á khẩu không trả lời được. Y cũng biết, thực ra Lý Kỳ có thể không cần nói như vậy. Dù sao cũng không ai biết. Mà Lý Kỳ lại vì sức khỏe của Thái Kinh, mạo hiểm tánh mạng nói ra. Tạm thời không phán xét lời của Lý Kỳ đúng hay sai. Nhưng phần chân thành chân ý này của Lý Kỳ, đúng là khó được. 

Tả Bá Thanh nghe xong, cũng là tràn đầy cảm xúc: - Phụ thân ngươi nhất định là một đầu bếp được mọi người tôn kính. 

Đầu bếp được mọi người tôn kính? 

Ở thời này mà nói ra lời ấy, sẽ làm cho mọi người cười tới rụng răng. Nhưng ở thời sau, khi mà mọi người đã có nhận thức mới về nghề đầu bếp. Một vị đầu bếp chuyên vì sức khỏe của người khác mà suy nghĩ. Xác thực đáng được mọi người tôn kính.

Vẻ mặt của Thái Kinh buông lỏng, mỉm cười: - Nói như vậy, toàn bộ những điều ngươi làm đều vì nghĩ cho lão phu? 

- Thảo dân chỉ làm tròn trách nhiệm của một người đầu bếp mà thôi. 

Lý Kỳ không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp: - Vừa rồi Thái viên ngoại có một câu nói rất đúng. Thái sư được thiên thương phù hộ. Ông trời đã chiếu cố Thái sư như vậy, vậy thì Thái sư càng nên yêu quý thân thể của mình. Đến lúc đó lại hướng ông trời mượn thêm hai trăm năm tuổi thọ, có ngại gì. 

Thái Kinh vừa nghe, cười lên ha hả, vỗ cái bàn: - Hay hay, một câu Lại hướng ông trời mượn thêm hai trăm năm tuổi thọ, có ngại gì đúng là hay. Tiểu tử ngươi quả nhiên không giống người thường.

Làm tới địa vị như bây giờ, Thái Kinh không thiếu tiền, thiếu quyền. Hiện tại ông ta chỉ cầu mình sống lâu trăm tuổi. Bời vì ông ta muốn dùng nốt quãng thời gian cuối cùng này, trải đường cho hậu đại. 

Mà Lý Kỳ chính bắt được tâm lý này của ông ta. 

Tả Bá Thanh nghe xong, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. 

Mà Ngô Tiểu Lục đứng đằng sau Lý Kỳ, thiếu chút nữa ngất xỉu. Sớm biết như vậy, thì lúc trước cậu ta đã không tranh dành tới tham gia yến tiệc gạch cua rồi. 

Thái Mẫn Đức, Trương Xuân Nhi và đám đầu bếp còn lại mặt mũi đều đã trắng bệch. Thái Kinh đã tin tưởng những lời của Lý Kỳ. Như vậy số đồ ăn mà bọn họ vừa trình lên, chẳng phải giống như độc dược?

- Lão gia, tiểu nhân đáng chết. 

Thái Mẫn Đức là người phản ứng đầu tiên. Y chạy tới quỳ gối. Y biết rất rõ ràng rằng. nếu như lên tiếng phản bác Lý Kỳ, thì chính là cố ý độc hại Thái thái sư. Đây chả khác gì án tử hình. Cho nên hiện tại chỉ có một con đường, chính là cầu xin tha thứ. 

Các đầu bếp còn lại thấy thế, đều quỳ xuống nhận lầm. 

Lý Kỳ âm thầm cười nhạt. Lão hồ ly chết tiết, phản ứng đúng là nhanh. Nhìn ngươi lần sau còn dám khắp nơi ngáng chân lão tử không? 

Thái Kinh cười cười: - Không sao, vừa rồi Lý Kỳ cũng đã nói, người không biết không có tội. Lão phu cũng không phải là người không biết lý lẽ. Các ngươi không cần phải lo lắng như vậy. Tất cả đứng lên đi. 

- Đa tạ Thái sư tha mạng. 

Đám đầu bếp vừa nghe, đều thở phào một hơi. 

Thái Kinh lại hướng Lý Kỳ hỏi: - Ngươi đã cho rằng gạch cua không thích hợp lão phu. Vậy bình thường lão phu nên ăn gì? 

Lý Kỳ nghiêm mặt đáp: - Thái sư nên ăn những thức ăn nhẹ. Như đậu nành, mộc nhĩ, nấm hương, đậu hũ. Còn có một số trái cây, rau củ. Thực ra mỗi loại nguyên liệu đều có hương vị đặc biệt của nó. Chỉ cần vận dụng hợp lý, thì rất hữu ích cho Thái sư. Nếu Thái sư có thể ăn uống đúng cách, thì tuổi thọ tự nhiên sẽ kéo dài. 

Thái Kinh vừa nghe, khẽ cười: - Nhưng những thứ mà ngươi nói, lão phu bình thường không thích ăn. 

Lý Kỳ mỉm cười: - Xin hỏi Thái sư, Thái sư có thích ăn cua mới nở không? 

Thái Kinh ngạc nhiên: - Cua mới nở làm sao ăn được? 

Lý Kỳ gật đầu: - Thực ra ăn được hay không, mấu chốt là ở đầu bếp, mà không phải do nguyên liệu. Nếu là đầu bếp có trù nghệ tinh xảo, cho dù là một miếng đậu hũ, cũng có thể biến thành mỹ vị. 

Thái Kinh vừa nghe, cười nói: - Chẳng lẽ ngươi đang nói chính ngươi? 

Lý Kỳ chắp tay thở dài: - Thái sư tuệ nhãn như đuốc, nhìn rõ mọi việc, thảo dân cực kỳ khâm phục. 

Mọi người vừa nghe, liền cười ha hả. Tay đầu bếp này đúng là có ý tứ. 

Thái Kinh cũng lắc đầu cười, đột nhiên hỏi: - Đã như vậy, ngươi có nguyện ý tới quý phủ nấu ăn cho lão phu không? 

Tả Bá Thanh vừa nghe, sắc mặt liền cả kinh.

Mà tâm tư nhanh nhẹn như Thái Mẫn Đức, lập tức lộ vẻ mừng rỡ. Nếu Lý Kỳ tới phủ thái sư làm việc, vậy thì Túy Tiên Cư không phải cá trên thớt, mặc cho y bài bố sao. 

"Má ơi, trang bức quá đà rồi". 

Lý Kỳ sững sờ, vội đáp: - Ngô đại thúc của Túy Tiên Cư có ơn cứu mạng thảo dân. Nếu thảo dân bỏ mặc Túy Tiên Cư như vậy, đúng là bất nghĩa. Chắc hẳn Thái sư cũng không hy vọng một đầu bếp bất nhân bất nghĩa nấu ăn cho ngài chứ? 

Thái Kinh thấy Lý Kỳ lại dám từ chối ý tốt của mình trước mặt nhiều khách quý như vậy, có chút không vui. Nhưng lại nghe Lý Kỳ nói tiếp: - Nhưng Thái sư trung quân yêu dân, cúc tung tận tụy vì Đại Tống. Nếu thảo dân có thể vì Thái sư nấu nướng, quả thật là phúc khí của thảo dân.

Thái Thao nghe hắn trước sau mâu thuẫn, vội la lên: - Rốt cuộc ý ngươi là thế nào? 

Lý Kỳ chắp tay đáp: - Thảo dân có một kế sách vẹn toàn đôi bên. Không biết có được hay không. 

Thái Kinh thản nhiên: - Nói đi. 

Lý Kỳ đáp: - Chính là phủ thái sư hợp tác với Túy Tiên Cư của thảo dân, chiếu cố ẩm thực của Thái sư. Do thảo dân đích thân nấu ăn cho Thái sư mỗi ngày. Làm như vậy, thảo dân không rơi vào tiếng xấu bất nghĩa, lại có thể thỏa mãn nguyện vọng nấu ăn cho Thái sư.

Lời này của Lý Kỳ, khiến mọi người cảm thấy hắn thật liều lĩnh. Thái Kinh bảo ngươi tới quý phủ làm đầu bếp, chính là vinh dự lớn lao. Phải biết rằng, bất kỳ một gia đinh nào trong Thái phủ thái sư, khi ra ngoài cũng có thể hất hàm vênh mặt. Ngươi chẳng những không lĩnh tình, ngược lại còn đàm phán điều kiện với Thái Kinh. Trong suy nghĩ của bọn họ, làm như vậy thật là ngu xuẩn vô cùng. 

Thái Kinh vuốt chòm râu, như đang tự hỏi. Bỗng ánh mắt thoáng nhìn về phía Tả Bá Thanh. Thấy y cúi thấp đầu xuống, khẽ cười nói: - Được rồi, lão phu đồng ý. 

Lý Kỳ lại nói: - Tuy nhiên, thảo dân còn có hai yêu cầu nho nhỏ. 

Một đầu bếp mà dám hướng Thái thái sư yêu cầu? Thấy vậy cái tay đầu bếp này thật đúng là bất cứ giá nào rồi. 

Mọi người đều bị kinh ngạc không thôi. Thái Kinh ngược lại không sao cả, mỉm cười: - Ngươi nói xem. 

Lý Kỳ đáp: - Đầu tiên, ẩm thực của Thái sư từ nay về sau phải nghe theo thảo dân bố trí. 

Lời vừa nói một nửa, đã bị Thái Thao cắt đứt: - Cái gì? Phụ thân đại nhân của ta phải nghe theo sự bố trí của một đầu bếp như ngươi? Đúng là buồn cười. - Thảo dân không dám, thảo dân chỉ nói về phương diện ẩm thực.

Thái Kinh khoát tay, ý bảo con mình bình tĩnh, sau đó hướng Lý Kỳ: - Ngươi nói tiếp đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.