- Trưởng bối được người người tôn kính?
Thái Kinh nhướn mày, cười ha hả một lát, mới nói: - Tiểu tử ngươi đừng tưởng rằng nói vài câu dễ nghe, lão phu sẽ bỏ qua cho ngươi.
Lý Kỳ nghe thấy Thái Kinh nở nụ cười, âm thầm thở phào một hơi, cúi đầu đáp: - Đương nhiên không phải. Bất kể thế nào, đều là thảo dân sai trước. Nhưng thảo dân khẩn cầu Thái sư có thể cho thảo dân nấu ăn cho ngài trước. Rồi mới đến đánh roi. Mong Thái sư có thể đáp ứng nguyện vọng nho nhỏ này của thảo dân.
Lời này khiến Thái Kinh rất hưởng thủ, mỉm cười, gật đầu nói: - Được rồi, thấy ngươi thành tâm như vậy, ta đáp ứng ghi nợ đòn roi kia. Tuy nhiên, nếu tí nữa mà ngươi không làm được món ăn khiến lão phu thỏa mãn. Vậy thì, hừ, lại thêm mười roi, lúc đấy đừng kêu oan.
"Mịa, nói một tràng nịnh hót như vậy, chỉ đổi được lùi thời gian đánh?"
Lý Kỳ vụng trộm nhìn Thái Kinh. Thấy ông ta không có vẻ tức giận, ngược lại ánh mắt rất vui vẻ, trong lòng liền giãn ra. Biết rằng mông mình không phải chịu tội rội. Thầm nghĩ, thì ra lão hàng này đang dọa mình. Tuy nhiên, mình suýt nữa bị hù chết. Lý Kỳ khẽ cười nói: - Thái sư yên tâm, thảo dân nhất định sẽ không để ngài thất vọng.
Thái Kinh mỉm cười gật đầu.
Thái Mẫn Đức nghe xong, than nhẹ một tiếng, thần sắc có phần tiếc hận.
Mà Trương Xuân Nhi thì thở phào một hơi. Xem ra nàng rất muốn tranh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3293881/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.