Lý Kỳ cưỡi lừa trở về Tần phủ. Rồi đi thẳng tới gian phòng của Quý Hồng Nô.
Vừa tới trước cửa, liền nghe thấy tiếng sáo uyển chuyển, mang theo vẻ ưu thương truyền ra từ căn phòng.
Lý Kỳ nghe thấy vậy, liền thở dài, gõ cửa.
Tiếng sáo dừng lại, rất nhanh, cửa được mở.
- Lý đại ca, huynh đã đến. Quý Hồng Nô vội vàng hướng Lý Kỳ hành lễ.
Lý Kỳ gật đầu đi vào, cười nói:
- Không ngờ cô có thể thổi sáo. Vừa nói tới thổi sáo, trong đầu hắn lại suy nghĩ miên man. Đợi qua thời kỳ bận rộn này, có nên tới Phượng Tê Lâu phát tiết không.
Quý Hồng Nô ngượng ngùng đáp: - Thổi không tốt, đã khiến Lý đại ca chê cười.
Lý Kỳ phiền nhất chính là động một tí Quý Hồng Nô lại đỏ mặt, liền không vui nói: - Quý cô nương, lúc nói chuyện cô có thể ngẩng đầu lên được không. Cứ phải cúi đầu giống như người bị dính cái gì ở mặt vậy. Cứ như thế, sau này lên đài ca hát kiểu gì. Phải sửa luôn từ bây giờ.
Quý Hồng Nô vừa nghe, khuôn mặt càng đỏ, mờ mịt nhìn Lý Kỳ.
- Thật là bó tay với cô.
Lý Kỳ bất đắc dĩ gõ đầu, suy nghĩ một lúc, nói: - Như vậy đi, cô thử làm vẻ mặt đạm mạc cho ta xem. Ừ, chính là vẻ mặt không coi nam nhân thiên hạ là cái gì ấy.
Quý Hồng Nô sững sờ, đỏ mặt nói: - Tiểu muộitiểu muội không biết làm.
- Không biết thì mới phải học.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3293851/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.