Có ba vị tiểu công tử này dẫn đầu, các công tử ca còn lại cũng đứng lên, hô hào muốn gặp Phong Nghi Nô.
Lý Kỳ thấy vậy, âm thầm bật cười. Người ta vất vả lắm mới mời được Phong Nghi Nô tới. Nếu ngay từ đầu đã để cho nàng ta hát, đợi khi nàng ta hát xong, các ngươi còn ở chỗ này không? Như vậy sẽ thiệt hại bao nhiêu lợi nhuận? Nếu là lão tử, không tới canh ba, tuyệt sẽ không để Phong Nghi Nô lộ diện.
Hiện tại nụ cười trên mặt Hoa tỷ đã biến mất, trong lòng không ngừng kêu khổ. Vị Phong Nghi Nô kia không phải là người của nàng. Hơn nữa địa vị còn rất lớn. Nàng căn bản không sai khiến được. Đúng là khó xử mà.
Có Hồng Thiên Cửu gia nhập, Cao nha nội càng như hổ thêm cánh. Dẵm lên ghế, dùng quạt chỉ vào cô nương trên đài, đùa giỡn:
- Tiểu nương tử, hôm nay ngươi đừng hát nữa. Tới uống cùng ca ca vài chén.
Vị tiểu nương tử kia đâu dám đi tới, khuôn mặt lộ ra vẻ e ngại.
- Nha nội, vị tiểu nương tử kia không phải là ca kỹ của Phượng Tê Lâu. Nàng chỉ tới trợ hát. Ngài đại nhân đại lượng bỏ qua cho nàng. Nô lập tức gọi vài tiểu nương tử dễ nhìn cho ngài.
Hoa tỷ cố nặn ra vẻ tươi cười nói.
- Lời này của Hoa tỷ rất không đúng. Hoa tỷ không gọi Phong Nghi Nô đi ra, cũng không cho tiểu nương tử kia bồi tiếp chúng ta. Chẳng lẽ Hoa tỷ coi thường chúng ta sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3293840/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.