- Có gì mà không tốt? Cả ngày phu nhân ngồi ở trong nhà, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện. Đi đi đi lại không phải là chuyện xấu gì. Thôi cứ quyết định như vậy đi. Nếu chú không muốn nói, thì để cho cháu nói. Lý Kỳ rất vô lại đáp.
- Đừng, để lão hủ nói. Ngô Phúc Vinh vội vàng ngăn cản. HIện tại ông ta rất sợ cái mồm của Lý Kỳ. Nếu để Lý Kỳ đi nói, không chừng lại xảy ra chuyện.
- Đây chính là do chú nói, cháu không ép buộc đâu nhé. Tuy nhiên, nếu chú nói không được, cháu sẽ tự thân xuất mã. Cháu không tin cháu nói không vào tai của phu nhân. Lý Kỳ khinh thường đáp.
Ngô Phúc Vinh gật đầu cười khổ: - Ta đã tính toán rồi. Việc trang trí cửa hàng chắc phải mất một tháng mới xong. Cậu xem có nên định sẵn ngày khai trương không?
Lý Kỳ tùy ý đáp: - Chuyện này chú và phu nhân cứ thương lượng đi. Còn có, cháu thấy trong hầm rượu của chúng ta không còn nhiều rượu nữa. Nên mua sắm thêm. Miễn cho đến lúc thực khách tới điếm, ngay cả rượu cũng không được uống.
Dù Lý Kỳ hận rượu, hơn nữa còn thề không bao giờ uống rượu. Nhưng không có nghĩa là hắn sẽ buông tha món lợi kếch sù đó.
Nhớ lúc hắn còn chưa xuyên việt tới Bắc Tống, cả ngày hắn đều làm bạn với rượu.
Ấn tượng sâu nhất của Lý Kỳ đối với rượu Bắc Tống, đó chính làKhó say.
Độ cồn không phải là mười một thì cũng mười hai độ. Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3293809/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.