"Đổ mồ hôi! Có cần khoa trương như vậy không?"
Về việc này, Lý Kỳ còn thực không biết. Tuy nhiên hắn lại rất tò mò. Vị Tào đại nương này sao phải quan tâm tới Túy Tiên Cư như vậy. Liền hứng thú hỏi: - Vậy thím hy vọng là bán hay không bán?
Tào đại nương thở dài, đáp: - Không dối gạt gì cậu, tôi đã ở chỗ này làm nhiều năm rồi. Trước kia, lúc Túy Tiên Cư ăn nên làm ra, tôi cũng theo đó dính chút quang. Nhưng hai năm gần đây, việc buôn bán của Túy Tiên Cư càng ngày càng xuống dốc. Ài, nếu có thể không bán thì tốt. Nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp. Cậu thấy có đúng không?
Vị Tào đại nương này thật biết vòng vo. Nhưng qua đó, Lý Kỳ cũng hiểu một chuyện. Những quán nhỏ như bọn họ, còn không phải nhờ những quán lớn kia hấp dẫn khách hàng. Còn bọn họ đi theo sau ăn chút canh. Hiện tại Túy Tiên Cư đã đóng cửa. Bọn họ tự nhiên hy vọng Phỉ Thúy Hiên có thể mua cái điếm này. Với tình hình phát triển của Phỉ Thúy Hiên, nơi này vế sau chắc chắn sẽ đông như trảy hội. Mà bọn họ tự nhiên cũng nước lên thuyền lên. Nghĩ tới đây, hắn cười nói: - Vậy thím vẫn hy vọng là bán.
Tào đại nương xấu hổ gật đầu, lại hỏi: - Có đúng là đông gia của cậu chuẩn bị bán điếm cho Phỉ Thúy Hiên?
Lý Kỳ vừa định trả lời, thì nhìn thấy hai chú cháu Ngô Phúc Vinh ở phía xa xa, chính đang vội vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3293748/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.