Triệu Nhan vạn lần không ngờ đến ông trời lại không nể tình như vậy, liên tiếp mấy hôm đều nổi gió tây nhưng lại cứ vào lúc bọn họ bay lên không lâu liền đổi hướng gió, lúc đầu là gió thổi loạn, sức gió cũng ngày càng lớn, đến cuối cuối cùng hướng gió cũng ổn định lại, nhưng trong đêm tối mịt mù như vậy không có vật gì để tham chiếu, Triệu Nhan bọn họ cũng không biết bây giờ đang bay về hướng nào? Càng nguy hơn là khinh khí cầu còn lại mà bọn Chu Đồng đang ngồi cũng không biết đã bị thổi tới đâu, hiện giờ căn bản không tìm được.
- Các người ai biết nhìn thiên tượng, phân biệt phương hướng?
Đôi tay Triệu Nhan bấu vào thành của giỏ treo, cao giọng hô với Tô Thức và Gia Luật Tư, bây giờ gió rất to, âm thanh vừa phát ra liền bị thổi bay mất, cho dù là nói chuyện trong giỏ treo thì vẫn phải hét to hết cỡ.
- Ta biết, bây giờ là mùa hạ, đuôi sao Bắc Đẩu hẳn là hướng về phía Nam, nhưng túi khí trên đỉnh đầu của chúng ta quá lớn, che mất sao Bắc Đẩu rồi, cho nên ta cũng không biết bây giờ chúng ta đang bay về hướng nào!
Lúc này Gia Luật Tư cao giọng hét, theo sự lắc lư trong gió của khinh khí cầu, nàng bây giờ cũng sợ đến xanh cả mặt, đến nỗi có cảm giác muốn nôn, trong đầu xoay mòng mòng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi.
- Ta cũng hiểu đôi chút về thiên tượng, nhưng mà cũng giống như công chúa đã nói, túi khí trên đỉnh đầu thực sự quá lớn, đa số những vì sao đều bị che mất rồi, lại thêm hôm nay không trăng, cho nên rất khó phán đoán phương hướng, nhưng mà ta đoán khả năng rất lớn đang bay về hướng bắc hoặc đông bắc.
Tô Thức lúc này cũng hét lớn. Đối với thiên tượng có thể nói là y tinh thông hơn Gia Luật Tư, người chỉ biết dựa vào sao Bắc Đẩu phán đoán phương hướng, tiếc là vì nhìn không thấy nhiều sao, nên cũng khó mà phán đoán, chỉ có thể đoán đại khái phương hướng.
- Thành Thượng Kinh nằm ở phía bắc của hành cung Loan Hà, nếu chúng ta đi theo hướng Thượng Kinh, chắc là sẽ nhìn thấy ngọn lửa ở bên dưới, theo tốc độ này của chúng ta, chắc là sớm đã vượt qua thành Thượng Kinh rồi, nhưng cho đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng của thành Thượng Kinh, cho nên nếu như Tử Chiêm huynh đoán không sai thì chúng ta chắc là đang bay về phía đông bắc.
Triệu Nhan lúc này mở miệng phân tích, nhưng mà phân tích này của hắn là dựa trên cơ sở nếu phương hướng mà Tô Thức phán đoán không sai, cho nên chỉ có thể xem như tham khảo.
- Nếu bay về phía đông bắc thiết nghĩ chúng ta đã vào ranh giới của Hoàng Long phủ, nơi này phía tây đa phần là bãi cỏ, có thể đáp xuống, nhưng nếu lại hướng về phía đông thì sẽ bay vào nơi núi rừng, vậy thì sẽ không ổn.
Gia Luật Tư tuy là không xuất cung được bao nhiêu lần, nhưng dù sao cũng là công chúa Liêu quốc, đối với địa hình Liêu quốc vẫn là khá nắm rõ.
- Quận vương, chúng ta có nên thử cưỡng chế hạ cánh không?
Lúc này, Tô Thức đột nhiên đề nghị, y luôn cảm thấy cứ bay trên trời như vậy không hề có cảm giác an toàn tẹo nào, có ma mới biết bọn họ bị gió tống đến chốn nào, cho nên còn không bằng mạo hiểm đáp xuống đất.
- Không được, bây giờ trời tối như vậy, không những nhìn không thấy mặt đất, thậm chí chúng ta ở độ cao bao nhiêu cũng không biết, lại thêm gió lớn thế này, nếu như tuỳ tiện hạ cánh, có trời mới biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì, cho nên vẫn là đợi một lúc, tốt nhất là có thể gặp thành thị hay thôn trấn nào đó, ở bên dưới có lửa chỉ đường, đến lúc đó đáp xuống sẽ an toàn hơn.
Triệu Nhan không đồng ý với lời đề nghị của Tô Thức, vốn đây là lần đầu bọn họ lái khinh khí cầu, căn bản không hề có kinh nghiệm, có thể thuận lợi bay lên đã không dễ gì, còn về việc đêm tối hạ cánh, Triệu Nhan không nắm chắc, hơn nữa hắn cũng không muốn đem tính mạng của mình đặt cược vào chuyện may rủi.
- Tiếc là nhiên liệu của chúng ta không đủ, nếu không có thể đợi sau khi trời sáng rồi mới tìm chỗ hạ cánh.
Gia Luật Tư lúc này hối tiếc mà lớn tiếng nói, không gian trong giỏ treo vốn không lớn, lại thêm việc Triệu Nhan không nghĩ đến tình huống sẽ không hạ được cánh, cho nên nhiên liệu được chuẩn bị không nhiều, theo như tình trạng hiện nay, tuyệt đối không thể kéo dài đến sáng mai.
Qua một lúc, Triệu Nhan ba người bọn họ đều bám vào giỏ treo căng mắt nhìn xuống dưới, hy vọng có thể tìm thấy ngọn lửa ở bên dưới, tiếc là Liêu quốc đất rộng người thưa, lại thêm thời đại này con người ít sống về đêm, ngoại trừ thành Bất Dạ ở Khai Phong, rất nhiều toà thành khi về đêm đều tối thui, cho nên Triệu Nhan bọn họ nhìn rất lâu nhưng vẫn là một mảnh tối thui, căn bản không nhìn thấy thứ gì khác.
Cứ như vậy Triệu Nhan bọn họ cũng không biết đã bay bao lâu, nhiên liệu trước đó chuẩn bị đã dùng sạch, điều này chủ yếu là do trời quá tối, Triệu Nhan bọn họ không biết đang ở độ cao bao nhiêu, vì để tránh bay quá thấp mà đụng phải thứ gì cho nên không ngừng thêm nhiên liệu, kết quả là nhiên liệu đã dùng rất nhanh, có lẽ không kéo dài nổi một canh giờ, khinh khí cầu cũng vì vậy mà sẽ rơi xuống, đến lúc đó càng nguy hiểm.
Nhìn thấy như vậy, Triệu Nhan chỉ đành nói với Tô Thức và Gia Luật Tư:
- Bây giờ nhiên liệu sắp hết rồi, chúng ta chỉ có thể mạo hiểm đáp xuống, các ngươi có ý kiến gì không?
- Cũng chỉ có thể như thế, nhưng trước khi chúng ta đáp xuống, có thể đốt đồ đạc rồi ném xuống, như vậy chắc là sẽ phán đoán ra được độ cao, nếu may mắn, nói không chừng còn nhìn thấy địa hình phía dưới.
Lúc này Gia Luật Tư lại đưa ra đề nghị.
Biện pháp này không tồi, hiện tại nhiên liệu còn một ít, ngoài ra còn có bao vải đựng than, nhưng số lượng không nhiều lắm, e là chúng ta chỉ có một cơ hội duy nhất.
Tô Thức nghe được đề nghị của Gia Luật Tư thì hai mắt sáng lên.
- Được rồi, chúng ta bây giờ hạ thấp một chút, sau đó thử làm theo cách của công chúa!
Triệu Nhan nghe đến đây cũng rất ngạc nhiên mà đánh giá lại Gia Luật Tư, hắn chỉ nhất thời tốt bụng mang đối phương rời khỏi, nhưng không ngờ tiểu nữ tử này lại thông minh như vậy, trong lúc sống còn thế này lại nghĩ ra được cách tốt như thế.
Triệu Nhan cũng không thêm nhiên liệu nữa, tiếp đó khí nóng trong túi khí cũng giảm bớt, qua một lúc, bọn họ cảm giác được khí cầu đang hạ xuống, tốc độ không nhanh lắm nhưng Triệu Nhan bọn họ cảm thấy có chút sợ, sợ là sẽ đâm phải thứ gì, cuối cùng Triệu Nhan cảm thấy sắp được rồi, lúc này mới đem bao vải đốt lên rồi vứt xuống, kết quả túi vải lập tức bị gió mạnh thổi bay rất xa, nhưng cho đến khi lửa tắt bọn họ cũng không nhìn thấy thứ gì có giá trị cả.
- Xem ra lúc trước chúng ta vẫn là bay quá cao rồi.
Triệu Nhan lúc này mới ý thức được, tiếp đến họ lại đợi thêm một lúc nữa, sau khi rơi được một lúc nữa, lúc này lại quăng túi đã đốt cháy xuống dưới, cùng với việc giảm độ cao, lúc này gió cũng yếu đi nhiều, túi vải bốc cháy như con bướm lửa lượn lờ giữa bầu trời. Nhưng có lẽ vì vẫn còn quá cao, cuối cùng bọn họ vẫn như cũ không nhìn thấy gì cả.
Cứ như thế Triệu Nhan bọn họ mỗi khi hạ xuống một lát rồi lại ném bao vải xuống, có lúc bao vải có lúc là miếng than đỏ, lúc đầu cũng giống hai lần trước không gặt hái được gì, đặc biệt là than đá không có lửa, độ sáng cũng thấp, vì thế chỉ cần vượt quá một khoảng cách nhất định thì sẽ không thấy gì nữa, nhưng trời không phụ người có lòng, ngay lần cuối cùng khi Triệu Nhan ném cái bao vải cuối cùng, họ rất nhanh phát hiện cái bao vải bị vật gì đó móc trúng, mượn ánh lửa Triệu Nhan bọn họ mới phát hiện, cái thứ đang móc cái bao lại là cành cây, hơn nữa xung quanh cũng toàn là cành cây, cũng tức là nói, bên dưới chính là một rừng cây.
- Xem ra vận khí của chúng ta chẳng tốt chút nào, lại bay đến trên một khu rừng, lúc này đáp xuống mọi người phải cẩn thận, rất có thể sẽ xảy ra nguy hiểm.
Triệu Nhan nhìn đến đây thì cười khổ nói. Vận khí hôm nay của hắn quả nhiên không tốt chút nào, trước là thay đổi hướng gió, lúc đáp xuống lại gặp phải khu rừng, đáp xuống ở rừng chắc chắn nguy hiểm hơn nhiều so với việc đáp xuống ở những nơi khác, trước tiên Triệu Nhan bọn họ trong quá trình đáp xuống rất có thể bị các nhánh cây đâm xuyên qua thành thịt người xiên.
Gia Luật Tư và Tô Thức lúc này sắc mặt trắng bệch, nghĩ đến việc hạ cánh xuống khu rừng có thể gặp phải nguy hiểm, hai người đều không khỏi cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng nhiên liệu của họ không còn bao nhiêu, căn bản không đủ để bay lên cao lần nữa, cho nên tiếp theo đành phải nghe theo ý trời vậy.
Tuy nhiên nghe theo ý trời không phải là cái gì cũng không làm, khinh khí cầu lại một lần nữa hạ xuống, Triệu Nhan bọn họ thậm chí cảm nhận được các nhánh cây đang xượt qua đáy của giỏ treo, lúc này Triệu Nhan ném lò lửa trong giỏ ra ngoài, cái lò toàn là than đá đang cháy, lỡ lúc hạ xuống bị lật, rất có thể khiến họ bị thương, thậm chí nếu lửa nhen ra cả cái khinh khí cầu, chỉ e là ba người họ đều bị chết cháy, đương nhiên quăng lò xuống rất có thể sẽ làm cháy cả khu rừng, nhưng mà bây giờ Triệu Nhan cũng bất chấp những thứ này.
Kế tiếp, ba người Triệu Nhan đều ngồi xổm trong giỏ treo, sau đó Triệu Nhan dạy họ giấu kĩ đầu vào giữa hai chân, cố hết sức co người lại như quả bóng, như vậy có thể bảo vệ được những cơ quan yếu hại của thân thể một cách tốt nhất, đồng thời cái mền mà Gia Luật Tư dùng trước đó cũng được đắp lên đầu bọn họ, đề phòng những nhành cây đâm xuống lúc hạ cánh đâm vào da thịt họ.
Chính vào lúc Triệu Nhan bọn họ làm xong công tác chuẩn bị thì rất nhanh đã cảm nhận được giỏ treo đột nhiên chấn động, giống như đụng phải cái gì, Triệu Nhan nghĩ chắc là tán cây to nào đó móc lại, điều này làm cho giỏ treo ngừng được một lúc, nhưng mà túi khí ở trên vẫn còn chịu ảnh huởng của sức gió nên vẫn tiếp tục đi về phía trước, cho nên Triệu Nhan rất nhanh lại cảm thấy giỏ treo bị đẩy về phía trước, vượt qua được tán cây bên dưới nhưng rất nhanh lại đụng phải một tán cây khác, làm bọn họ rung đến tê cả người, Gia Luật Tư và Triệu Nhan đụng phải nhau, nàng bị doạ đến hét lớn, theo bản năng ôm chặt lấy eo của Triệu Nhan, chết cũng không buông tay.
Kế tiếp là va chạm liên hoàn, Triệu Nhan bọn họ cảm thấy bản thân giống như bị một đôi tay lớn liệng lên liệng xuống, lục phủ ngũ tạng đều muốn nôn ra ngoài, đầu chóng mặt muốn chết, không hề có chút sức phản kháng nào, may mà chỉ va chạm trong thời gian ngắn, giỏ treo của bọn họ rất nhanh lại bị một cái cây móc lại, túi khí ở trên hình như rách rồi, không còn sức nào đẩy họ về phía trước nữa.
Tuy nhiên còn chưa kịp để bọn họ thở phào, ngay sau đó chỉ cảm thấy giỏ treo trầm xuống dưới, sau đó nguyên cái giỏ treo lật ngược lại, làm cho ba người họ đều bị rớt xuống, Triệu Nhan chỉ cảm thấy người bị rất nhiều cành cây xước qua, trên người hình như bị đâm xước vài chỗ, sau đó đầu lại đụng phải cành cây to nằm ngang nào đó, liền cảm thấy sao bay đầy đầu, tiếp đến là ‘‘Binh’’ một tiếng, cuối cùng cả người nặng nề rớt xuống dất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]