Nhìn thấy trên đường lớn đẩy tới một xe đầy đầu người, trong tửu lâu cả Triệu Nhan và Tô Thức đều khiếp sợ đứng lên, thậm chí Triệu Nhan còn tưởng rằng là người Liêu đã tới giết. Có điều hắn nhìn thấy đi theo sau xe tất cả đều là người Tống, hơn nữa hai bên đường dân chúng chẳng những không có vẻ kinh hoàng, ngược lại còn vẻ mặt phấn khởi chỉ vào những đầu người bàn luận, sau cùng Triệu Nhan thấy Trương Tái trên người mặc quan phục, cưỡi ngựa đi tới, điều này khiến hắn cuối cùng đã yên tâm hoàn toàn.
- Chao ôi, Huyện lão gia đây đã đem đạo tặc Thiết Đầu tiêu diệt, xem ra huyện Giao Hà chúng ta cuối cùng được thái bình rồi!
Đúng lúc này, tiểu nhị vừa rồi mang thức ăn lên, đến bên cửa sổ nhìn ra phía ngoài xem, kết quả lập tức lớn tiếng khen, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn.
- Chủ quán, sao lại gọi là đạo tặc Thiết Đầu?
Không đợi Triệu Nhan mở miệng hỏi, thấy một người ở bàn khách lầu hai hỏi, xem trang phục của y cũng là người vùng khác tới buôn bán, hơn nữa hiện tại toàn bộ lầu hai cũng không ai ăn cơm, tất cả đều đứng lên chen đến bên cửa sổ xem cảnh náo nhiệt bên ngoài.
- Ha ha, khách quan có điều không biết, huyện Giao Hà chúng ta ở gần nước Liêu, ngoại trừ mối họa lớn nhất là hàng năm cuối thu nước Liêu đòi lương thực ra, còn có cảnh bọn trộm cướp trong huyện, bọn đạo tặc này thường xuyên thừa dịp quan quân và xã dũng (binh lính không biên chế, chiêu mộ tạm thời) chưa chuẩn bị mà đánh lén thôn trại, trước kia hàng năm đều xảy ra chuyện thôn trại bị tàn sát, theo đó thương đội qua chỗ chúng tôi nơi này cũng lo sợ đề phòng, một khi gặp đạo tặc, nhẹ thì hàng hóa bị cướp, nặng thì khó giữ được tính mạng, may mắn sau khi Huyện lão gia đến đây, tổ chức xã dũng liên tiếp tiêu diệt đại bộ phận đạo tặc, chỉ còn lại có lớn nhất đạo tặc Thiết Đầu, tuy nhiên xem ra thì nay, đạo tặc Thiết Đầu rốt cuộc cũng bị tiêu diệt, sau này cuộc sống của chúng ta đã có thể khá giả hơn. Tiểu nhị phấn khởi giải thích.
- Vì sao gọi là đạo tặc Thiết Đầu. Hơn nữa chủ quán ngươi làm sao khẳng định được đầu người trên xe chính là đạo tặc Thiết Đầu?
Lúc này Tô Thức cũng hiếu kỳ mở miệng hỏi, đồng thời trong lòng đối với Trương Tái càng thêm khâm phục, trước kia khi ở Đông Kinh, hắn biết Trương Tái chẳng những tinh thông nho học, hơn nữa đối với binh pháp cũng có nghiên cứu, thậm chí lúc còn trẻ còn tổ chức đoàn dân chuẩn bị đi đoạt lại vùng đất bị Tây Hạ chiếm đi, sau lại được Phạm tướng công khuyên bảo, lúc này mới bỏ võ theo văn, nhưng không ngờ đã nhiều năm như vậy, Trương Tái đối với binh pháp lại càng thêm tinh thông. Mới dựa vào xã dũng trong huyện đã tiêu diệt vài nhóm đạo tặc. Đây chính là đạt thành tích lớn mà.
Nghe được câu hỏi của Tô Thức, thấy tiểu nhị hướng sang y thi lễ một cái trả lời:
- Khách quan ngài nhìn kỹ đầu người trên xe một chút, đặt ở trên nhất chính là cái đầu lớn nhẵn bóng của thổ phỉ kia, nên gọi Thiết Đầu, nghe nói Thiết Đầu này trước kia là quý tộc Khiết Đan. Bởi vì ở Khiết Đan đắc tội quý nhân. Vì thế bỏ chạy đến chỗ chúng ta làm đạo tặc, dựa vào vài người thuộc hạ Khiết Đan lôi kéo một nhóm người, có người Khiết Đan cũng có người Hán. Ở vùng huyện Giao Hà không có điều ác nào không làm, chỉ người chết trong tay gã đã hơn trăm người, gã chết như vậy, cuối cùng những người trước kia chết trong tay gã cũng báo thù được rồi.
Triệu Nhan và Tô Thức nghe đến đó, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên phát hiện đống đầu người trên xe, phía trên đỉnh có một cái đầu người, tuy rằng đã chết, nhưng thoạt nhìn vẫn còn hết sức hung ác, hơn nữa trên đầu cũng không có tóc, nếu không phải tiểu nhị chỉ ra và xác nhận mà nói, chỉ sợ Triệu Nhan và Tô Thức cũng không biết rằng gã lại là người Khiết Đan.
Chỉ thấy Trương Tái có đội ngũ đẩy đầu người ở trong thành dạo qua một vòng, đây cũng là lệ thường sau khi tiêu diệt phỉ, thứ nhất có thể hướng về phía dân chúng khoe một chút chiến công của quan phủ, thứ hai cũng có thể cảnh cáo người có lòng dạ làm loạn, làm cho bọn họ trước khi làm chuyện xấu suy nghĩ một chút, tránh lầm đường lạc lối.
Sau khi đợi xe chở đầu người từ dưới quán rượu đi qua, Triệu Nhan và Tô Thức cũng lập tức xuống dưới tửu lâu, sau đó đến nha huyện chờ Trương Tái, kết quả đợi chừng gần một canh giờ, Trương Tái mới mang người trở về, nhìn thấy bọn hắn cũng hoảng, ngay sau đó lập tức nhận lỗi nói:
- Vốn tưởng rằng quận vương cùng Tử Chiêm huynh sẽ nghỉ ngơi vài ngày, không ngờ các ngài hôm nay đã tới rồi, thật sự thất lễ!
- Ha ha, nếu hôm nay chúng ta không đến, thì không có cơ hội nhìn thấy hành động vĩ đại của Tử Hậu huynh cùng xe chở đầu người rồi, vừa rồi khi ta cùng với Tử Chiêm huynh nhìn thấy, xung quanh dân chúng đều khen hành động này của Tử Hậu huynh thật thấu tình đạt lý đó!
Triệu Nhan lúc này cười lớn nói, đối với Trương Tái biểu hiện tài năng quân sự ra ngoài, hắn cũng hết sức kinh ngạc, dù sao trong lòng hắn, Trương Tái vẫn luôn là hình tượng thư sinh trung niên, nhưng không ngờ đối phương văn võ song toàn, nhân tài như vậy cũng không thấy nhiều.
- Quận Vương khen sai rồi, bảo vệ đất đai, yên lòng dân vốn là trách nhiệm của quan viên ta, Trương mỗ cũng là làm đúng cương vị công tác thôi!
Trương Tái mỉm cười nói, trên mặt vẫn như cũ thần sắc không sợ sóng lớn, trước kia người hắn cũng là loại khí phách này, để lại cho Triệu Nhan ấn tượng sâu sắc.
- Ha ha, Tử Hậu huynh đừng có khiêm tốn, ta cùng quận vương đợi ngươi rất lâu, không bằng chúng ta tìm một chỗ tốt tốt nói chuyện, mặt khác ta đối với cảnh ngươi tiêu diệt đạo tặc trong huyện Giao Hà như thế nào hết sức thấy hứng thú, tốt nhất là chuẩn bị rượu và thức ăn, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện!
Tô Thức đã chịu ảnh hưởng của phụ thân là Tô Tuân, đối với võ cũng hết sức cảm thấy hứng thú, hiện tại y nóng lòng muốn biết Trương Tái trải qua tiêu diệt đạo tặc như thế nào, sau này nếu trở lại kinh thành, cũng có thể vì Trương Tái biểu dương tên tuổi.
Đối với lời nói của Tô Thức, Trương Tái cũng cười ha hả, lập tức mời y và Triệu Nhan vào bên trong, sau đó lệnh cho thê tử mình chuẩn bị rượu và thức ăn, tiếp đó ba người vừa ăn vừa nói chuyện, kỳ thật chủ yếu vẫn là Trương Tái nói, bởi vì Triệu Nhan cũng giống như Tô Thức, rất muốn biết quá trình Trương Tái tiêu diệt phỉ, đối với chuyện này Trương Tái cũng không từ chối, lập tức đem chuyện mình trải qua sau khi nhận chức nói một lượt.
Trước đây khi Trương Tái nhậm chức, huyện Giao Hà cũng không phải dáng vẻ bây giờ bọn Triệu Nhan nhìn thấy, tuy rằng thị trấn vẫn là thị trấn, nhưng bởi vì trong huyện Giao Hà cảnh trộm cướp hoành hành, chẳng những khiến dân chúng Giao Hà sống trong lo lắng đề phòng, càng làm cho khách thương lui tới tình nguyện đi đường vòng quanh huyện, cũng không muốn đi qua từ huyện Giao Hà.
Chính tình hình như vậy, việc đầu tiên sau khi Trương Tái nhậm chức chính là tiêu diệt thổ phỉ, chỉ cần tiêu diệt đạo tặc, như vậy sẽ hấp dẫn đội buôn đi qua, mà chỉ cần có thương đội, như vậy trong huyện còn có thu nhập từ thuế, đồng thời cũng có thể lôi kéo thương hộ ở huyện để bọn họ kinh doanh, có thể nói hành động luôn một lần.
Tuy nhiên muốn tiêu diệt phỉ, Trương Tái lại gặp phải một vấn đề khó khăn không nhỏ, chính là trong tay không có binh, tuy rằng trong huyện Giao Hà đóng quân một chi hơn ngàn người Hà Bắc, nhưng quân đội này chủ yếu dùng để thị trấn phòng thủ khi bọn Đả thảo cốc Liêu quốc xuôi nam, hơn nữa không có mệnh lệnh của cấp trên, Trương Tái cũng không có quyền điều động quân đội này.
Trương Tái mới bắt đầu xin ý kiến cấp trên vài lần, hy vọng có thể lấy được quyền lãnh đạo quân Hà Bắc trong huyện, nhưng cấp trên đối với thỉnh cầu của y căn bản không có để ý tới, dưới tình hình đó, Trương Tái đành phải nghĩ cách khác, cuối cùng đành phải chuyển tầm nhìn tới đội xã dũng.
Huyện Giao Hà hàng năm đều gặp phải nguy cơ Đả thảo cốc quân Liêu xuôi nam tiến đánh, bình thường ở các nơi cũng trộm cướp hoành hành, cho nên vì tự bảo vệ mình, dân chúng nơi này đều đã kết thành hàng rào phòng vệ mà cư trú, bình thường bên trong trại đấng trượng phu cũng tiến hành huấn luyện, chính là cái gọi là xã dũng, khi gặp phải quân Liêu hoặc trộm cướp, xã dũng này sẽ theo trại mà phòng thủ, chỉ cần kiên trì một thời gian ngắn, là có thể đợi quan binh cứu viện, do đó giảm bớt tổn thất bên trong trại.
Tuy nhiên tổ chức xã dũng rời rạc, hơn nữa bình thường đều chỉ chịu chỉ huy của thủ lĩnh các thôn trại, Trương Tái vì thuyết phục những người trong thôn trại có thể nói là đã lao tâm khổ tứ, cuối cùng là tổ chức xã dũng cùng đứng lên, sau đó Trương Tái tự mình huấn luyện xã dũng, vào tháng chạp năm ngoái khi vừa mới tiêu diệt được một nhóm đạo tặc, lúc này mới khiến cho tên tuổi của y trong huyện Giao Hà tăng lên nhiều, các thôn trại đối với vị trí tri huyện này của y cũng đều tâm phục khẩu phục.
Chính nhờ có xã dũng, Trương Tái hao tốn mấy tháng, khiến cho cảnh đạo tặc trong huyện Giao Hà hoặc chết hoặc chạy trốn, hôm nay bọn tặc Thiết Đầu bị y giết, là người cuối cùng của bọn đạo tặc trong huyện rồi, bọn chúng bình thường hành tung bất định, trước đây Trương Tái vài lần bao vây tiêu diệt, đối phương đều chạy ra ngoài, lần này y thiết kế bẫy khéo léo, hơn nữa ngay cả bọn Triệu Nhan cũng bị Trương Tái lợi dụng.
Ngày hôm qua khi Trương Tái đi Doanh Châu nghênh đón bọn Triệu Nhan, cố ý đem tiết lộ tin tức ra ngoài, khiến cho kẻ trộm cho rằng y sẽ ở thành Doanh Châu một đêm, kết quả mấy tháng đều không có khai trương kẻ trộm Thiết Đầu nhẫn nại không nổi, rốt cục đêm qua đánh bất ngờ một thôn trại ngoài thành, kết quả sau khi suốt đêm trở lại Giao Hà Trương Tái nhận được tin tức, lập tức mang theo xã dũng tiến đến bao vây tiêu trừ, kết quả kẻ trộm Thiết Đầu chưa đánh phá thôn trại, ngược lại đã bị Trương Tái hành động một lần diệt gọn.
- Tốt! Tử Hậu huynh dụng binh tinh diệu, Gia Cát Khổng Minh thời Tam Quốc cũng không hơn thế!
Tô Thức nghe đến đó, lập tức vỗ tay cười lớn khen, Triệu Nhan nghe đến đó cũng liên tục gật đầu, cảm thấy Trương Tái này thực sự không tầm thường, dựa vào một đám xã dũng sức chiến đấu không mạnh, không ngờ có thể tiêu diệt đạo tặc, thật sự không phải chuyện dễ dàng gì.
Được Tô Thức khen, Trương Tái không có lộ ra vẻ mặt đắc ý, ngược lại lắc đầu cười khổ nói:
- Tử Chiêm huynh đừng khen ta, lần này có thể tiêu diệt cảnh đạo tặc, chủ yếu vẫn là xã dũng thôn trại bằng lòng giúp sức, các xã dũng cũng nguyện ý quên mình phục vụ, lúc này mới có thể tiêu diệt được đạo tặc, vì thế còn có hơn bảy mươi xã dũng chết tại trận, hơn hai trăm người bị thương, mặc dù thương vong về người không thể quá so đo, nhưng mỗi lần nghĩ tới những người đã chết, ta đều cảm thấy đau lòng khó có thể bình an.
Khi nói tới đây, thấy Trương Tái dừng lại một chút, lại nói tiếp:
- Mặt khác xã dũng tuy rằng tiêu diệt được đạo tặc, nhưng tai họa lớn nhất của huyện Giao Hà vẫn là Đả thảo cốc quân Liêu hàng năm cuối thu xuôi nam đánh chiếm, quân Liêu có thể so với đạo tặc còn lợi hại hơn, đến lúc đó ta cũng không dám để cho đám xã dũng và quân Liêu đánh chính diện, chỉ sợ cũng chỉ có thể giống như viên quan trước đây vậy, cố gắng hết sức đem dân chúng dời đến trong thành, sau đó lợi dụng tường thành thị trấn và quân phòng thủ chống lại, nhưng cứ như vậy dân chúng ngoài thành chỉ sợ sẽ tổn thất lớn, thân là quan phụ mẫu của bọn họ, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ bị địch cướp bóc, thật sự làm cho người ta không nỡ nhẫn tâm!
Nghe Trương Tái nhắc tới quân Liêu xuôi nam đánh cướp lương thảo, Triệu Nhan và Tô Thức đều trầm mặc xuống, đánh cướp lương thảo là chuyện từ xưa đến nay, tầng lớp trên của Đại Tống đối với việc này cũng không có bất kỳ biện pháp nào, tuy rằng Gia Luật Hồng Cơ lấy điều kiện ba năm không đánh cướp lương thảo đổi lấy Triệu Nhan đi Liêu quốc một chuyến, nhưng chữ tín của Liêu quốc thật sự làm cho người ta không dám tin, cho nên Triệu Nhan cũng không dám cam đoan quân Liêu năm nay sẽ không xuôi nam.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]