Chương trước
Chương sau
Đúng lúc này, Tiết Ninh Nhi và lão Phúc cuối cùng cũng đã tới trà lầu. Khi thấy ba người Tào Dĩnh đang uống trà ở đó, Tiết Ninh Nhi liền bước lên hành lễ nói: - Đa tạ Vương phi, hai vị Công chúa giúp tiểu nữ chuộc thân!

- Ha ha, Ninh Nhi ngươi không cần khách khí. Chúng ta chuộc thân giúp ngươi không chỉ là vì giúp ngươi, sau này ngươi có lẽ phải vào Vương phủ hầu hạ tam ca nhi, không biết ngươi có bằng lòng không? Thấy Tiết Ninh Nhi đi vào, Thọ Khang Công chúa liền nói thẳng vào vấn đề trước, trên mặt cũng có chút trêu đùa.

Nghe thấy Thọ Khang Công chúa hỏi thẳng thắn như vậy, sắc mặt Tiết Ninh Nhi bỗng đỏ bừng luôn. Mặc dù lúc trước sớm đã đoán được điểm này, nhưng vẫn không khỏi có chút xấu hổ. Nhưng từ đó đến giờ, nàng quả thực cũng thầm có chút tình cảm với Triệu Nhan, cho nên chỉ thấy nàng cuối cùng khẽ gật đầu một cái, đồng thời thấp giọng "ừ" một tiếng không rõ lắm.

Thấy bộ dạng xấu hổ của Tiết Ninh Nhi, Thọ Khang Công chúa và Bảo An Công chúa đều nhìn nhau mà cười. Kỳ thực trong khoảng thời gian này chỉ cần không phải là kẻ đui mù cũng đều thấy rõ Tiết Ninh Nhi có ý với Triệu Nhan. Chỉ tiếc là tam đệ đó của họ lại có chút thật thà về phương diện này, vẫn là Tào Dĩnh quan tâm tới hắn.

Nhưng Tào Dĩnh thấy bộ dạng xấu hổ đó của Tiết Ninh Nhi trong lòng lại không khỏi có chút ghen tức, liền lên tiếng có chút nghiêm nghị: - Nếu đã như vậy, Tiết Ninh Nhi ngươi cũng chính là thị thiếp của Quận Vương rồi, chỉ có điều quy củ trong phủ rất nhiều, sau này ta sẽ cho Mịch Tuyết từ từ dạy ngươi. Những thói quen không hay trước đây, nhất định không được mang tới Vương phủ!

- Vâng! Đa tự Vương phi dạy bảo! Mặc dù lời của Tào Dĩnh có chút nghiêm khắc, nhưng Tiết Ninh Nhi lại đáp lại vô cùng mềm mại. Nàng là một cô gái thất khiếu linh lung, đương nhiên là biết mình vào trong phủ hầu hạ Triệu Nhan, chắc chắn sẽ khiến cho Tào Dĩnh thân là Vương phi thấy khó chịu rồi. Lúc này nói nghiêm khắc một chút cũng là chuyện rất bình thường.

- Ừ, nếu đã như vậy, vậy chúng ta về thôi. Phu quân vẫn chưa biết chuyện của ngươi, chúng ta có thể dành cho người một niềm vui bất ngờ! Tào Dĩnh thấy thái độ của Tiết Ninh Nhi đối với mình dịu dàng vô cùng. Điều này cũng khiến cho cô cảm thấy dễ chịu hơn chút, liền lên tiếng.

Nhưng nghe thấy lời của cô, lão Phúc và Tiết Ninh Nhi nhìn nhau, sau đó chỉ thấy lão Phúc bước lên nói:

- Khởi bẩm Vương phi, vừa rồi Tiết nương tử nói, cô ấy muốn dùng tiền riêng của mình để tự chuộc thân, lão nô không dám làm chủ, xin Vương phi chỉ rõ!

- Ha. Nghe thấy lão Phúc nói như vậy, ba người Tào Dĩnh và Bảo An Công chúa, Thọ Khang Công chúa đều vô cùng ngạc nhiên nhìn Tiết Ninh Nhi. Họ cũng giống như Lão Phúc vừa rồi, không hiểu vì sao Tiết Ninh Nhi lại làm như vậy?

Tới lúc này, Tiết Ninh Nhi chỉ còn biết giải thích lại lần nữa, cuối cùng liền lên tiếng: - Mặc dù nô gia xuất thân ti tiện, nhưng vẫn luôn muốn chuộc thân ra khỏi ti tiện. Mấy năm nay nô gia đã liều mạng kiếm tiền, chính là vì có thể sớm ngày kiếm tủ tiền chuộc thân. Mặc dù ba vạn quan đã là toàn bộ tài sản của ta, nhưng có thể dùng số tiền này để đổi lấy thân phận trong sạch cho mình, sau đó trong sạch bước vào Vương phủ, đó cũng có lẽ là điều khiến tiểu nữ cảm thấy yên tâm, nếu không sẽ luôn cảm thấy là người thấp kém!

- Thật là chí khí! Lời của Tiết Ninh Nhi vừa dứt, liền nghe thấy Thọ Khang Công chúa trầm trồ khen ngợi trước tiên. Cô cũng là một người con gái vô cùng mạnh mẽ, cũng rất tán đồng với quan điểm tự chuộc thân mình của Tiết Ninh Nhi.

So ra, mặc dù Bảo An Công chúa không có lên tiếng khen ngợi như Thọ Khang Công chúa, nhưng thấy trong ánh mắt Tiết Ninh Nhi cũng có vài phần tán thưởng, đồng thời cũng cảm thấy lần này mình quả nhiên đã không có làm sai, cũng chỉ có người con gái như Tiết Ninh Nhi mới xứng với đệ đệ yêu quý nhất của mình.

- Hóa ra là như vậy, khó trách người ta đều nói ngươi tham tiền. Thậm chí sau này bổn Vương phi cũng hiểu lầm ngươi, lại không ngờ ngươi lại vì muốn tự chuộc thân mình mà thực sự khiến người ta kính phục! Lúc này Tào Dĩnh cũng có chút khen ngợi nhìn Tiết Ninh Nhi nói. Vốn cô còn cho rằng Tiết Ninh Nhi có khuyết điểm là tham tiền, bây giờ xem ra lại là mình đã hiểu lầm rồi.

Tiết Ninh Nhi nghe thấy Tào Dĩnh nhắc tới chuyện mình tham tiền, lại cười khổ nói: - Cái tiếng tham tiền trước đây quả thực cũng không hoàn toàn vì ta muốn kiếm tiền chuộc thân, mà chủ yếu là chủ chứa ép buộc. Cho dù là bệnh cũng phải đi tiếp khách. Nói tới đây, trong mắt Tiết Ninh Nhi không khỏi lại một lần nữa rơi nước mắt. Nhưng rất nhanh nàng đã lau nước mắt nói: - Nhưng bây giờ thì tốt rồi, bắt đầu từ hôm nay, nô gia không cần phải sống cuộc sống như trước đây nữa.

Nghe Tiết Ninh Nhi nhắc lại chuyện chua xót trước đây, Tào Dĩnh cũng cảm thấy có chút chua xót. Mãi cho tới khi nghe thấy Tiết Ninh Nhi nói mới miễn cưỡng cười nói: - Nếu Tiết Ninh Nhi ngươi cố chấp muốn tự mình chuộc thân, vậy ta cũng không ngăn cản nữa. Nói ra thì số tiền này tiêu cũng tốt, sau này vào Vương phủ rồi, Tiết Ninh Nhi ngươi cũng không cần phải lo lắng về chuyện tiền bạc nữa.

- Đa tạ Vương phi! Thấy Tào Dĩnh đồng ý, Tiết Ninh Nhi liền hành lễ nói. Tiếp theo đó lão Phúc liền quay trở về, dùng toàn bộ tài sản riêng đó của Tiết Ninh Nhi trực tiếp đi chuộc thân cho nàng. Mặc dù mụ Hắc Mẫu Đơn đó rất là không muốn buông tha, nhưng đối mặt với hai vị Công chúa và một vị Quận Vương phi ép buộc, đánh chết bà cũng không dám ra từ "không", cuối cùng chỉ còn biết rưng rưng ngậm ngùi nhận lấy.

Chờ cho tới khi Tào Dĩnh dẫn Tiết Ninh Nhi quay trở về Vương phủ, Triệu Nhan đang nhàm chán nhìn người hầu thu dọn đồ đạc. Bởi vì tết Nguyên Tiêu đã qua rồi, quân đội bên kia biệt viện cũng sắp xây xong rồi, chuyện này có lẽ là liên quan tới việc cải cách quân sự của Đại Tống tương lai. Cho nên Triệu Nhan cũng cần phải quay về đích thân giám sát và đốc thúc. Ngoài ra, hắn cũng không thích sống ở thành Đông Kinh, chỉ cảm thấy trong thành quá ồn ào, không khí cũng không có trong lành như ở ngoài thành.

Cũng đúng lúc này, Triệu Nhan bỗng nhìn thấy một mình Tào Dĩnh từ bên ngoài quay về, liền có chút kỳ lạ nói: - Sao nương tử có một mình, nhị tỷ và tam tỷ đâu?

- Hai người nhị tỷ có chút mệt mỏi, cho nên quay về phòng nghỉ ngơi rồi. Phu quân đang làm gì thế? Tào Dĩnh mỉm cười lên tiếng. Mặc dù Tiết Ninh Nhi được đưa về phủ rồi, nhưng lại không có đi cùng cô đi gặp Triệu Nhan, mà bị Thọ Khang Công chúa thích càn quấy đó dẫn đi rồi, cũng không biết là định làm cái gì nữa.

- Nhàm chán quá, chỉ có thể nhìn những người hầu này chuyển đồ đạc. Ngoài ra nghĩ xem sau khi quay về biệt viện, nên làm thế nào để xây xong trường quân đội? Triệu Nhan đáp lại. Đối với quy hoạch quân đội, hắn đã có chút rõ ràng rồi. Dù nói thế nào thì hậu thế hắn cũng đã từng lăn lộn trong hệ thống giáo dục, dù quân đội và trường học phổ thông có sự khác biệt rất lớn, nhưng cũng có một số điểm tương đồng.

- Đúng rồi!

Lúc này Triệu Nhan bỗng nhớ ra mình có chuyện phải đi Liêu quốc, liền nói: - Nương tử, chờ tới đầu tháng 3, ta phải cùng với đại ca xuất sứ Liêu quốc, có lẽ dăm ba tháng mới có thể quay về. Chuyện này vốn phải nói sớm với nàng, nhưng ta muốn nàng và hai tỷ có được cái tết vui vẻ, cho nên mới luôn giấu trong lòng đến tận bây giờ.

- Đi Liêu quốc? Nằm ngoài dự đoán của Triệu Nhan. Phản ứng của Tào Dĩnh vô cùng bình tĩnh, chỉ thấy trên mặt nàng lộ rõ vẻ nghi ngờ, liền hỏi: - Đại ca từ trước tới giờ là chuẩn Thái tử của phụ thân đào tạo. Ca ấy đại diện cho Đại Tống xuất sứ Liêu quốc cũng rất bình thường. Nhưng vì sao lại vẫn cần phu quân phải đi?

- Ôi, chuyện này nói ra ta cũng là vì danh tiếng mà bị liên lụy đấy! Triệu Nhan nghe tới đây cũng thở dài một tiếng, liền nói chuyện Gia Luật Hồng Cơ Liêu quốc thích tác họa của mình, cho nên đích thân viết thư cho Triệu Thự, với điều kiện Đả thảo cốc quân Liêu ba năm không đánh xuống phía nam, hy vọng Triệu Nhan có thể tới Liêu quốc nói chuyện vẽ tranh với ông.

Sau khi Tào Dĩnh nghe xong chuyện này, liền cười nói với Triệu Nhan: - Khó trách trong tết Nguyên Tiêu hôm đó phu quân nói cái gì là vì danh tiếng mà mệt mỏi. Khi đó ta còn nghĩ rằng người nói ta, lại không ngờ phu quân chỉ chuyện này.

Thấy bộ dạng thoải mái của Tào Dĩnh, Triệu Nhan vô cùng kỳ lạ hỏi: - Nương tử, lần này ta có lẽ phải đi Liêu quốc, lẽ nào nàng không lo lắng chút nào sao?

- Chuyện này có gì phải lo lắng chứ? Mặc dù Liêu quốc đường xá xa xôi, nhưng đường đi giữa hai nước hanh thông, hơn nữa trên con đường này phu quân lại có đại quân hộ tống, tuyệt đối không thể xuất hiện bất ngờ gì. Nhiều lắm thì chỉ mất nhiều thời gian mà thôi. Tào Dĩnh nói chuyện đương nhiên như vậy. Giữa hai nước Tống Liêu đã hòa bình nhiều năm, ngay cả người con gái như Tào Dĩnh cũng không nhận thấy Triệu Nhan xuất sứ Liêu quốc có gì nguy hiểm.

Triệu Nhan nghe tới đây cũng không khỏi cười khổ. Vốn hắn còn có chút lo lắng bất an về chuyện đi Liêu quốc, đặc biệt là nghĩ tới Trương Nhân Tiên bị mình hại thảm như vậy, cũng không biết bây giờ ra sao rồi. Càng tệ hơn là phụ thân của Trương Nhân Tiên là Trương Hiếu Kiệt lại là đại thần Liêu quốc, ngộ nhỡ bị đối phương biết con trai mình bị hại thành ra như vậy, thì có trời mới biết đối phương sẽ phát điên thế nào?

Vừa nghĩ tới Trương Nhân Tiên, trong lòng Triệu Nhan càng thấy mất tự tin. Nhưng chuyện này hắn lại không có cách nào để nói cho Tào Dĩnh biết. Dù sao trong đó cũng liên quan tới rất nhiều cơ mật, hơn nữa cho dù có nói cho Tào Dĩnh biết, cũng chỉ khiến nàng thêm lo lắng cho mình, cho nên vẫn là không nên nói thì tốt hơn.

Lúc này Tào Dĩnh dường như cũng đã nhìn thấy nỗi lo lắng hiện lên khuôn mặt Triệu Nhan, liền cười trấn an: - Phu quân không cần phải lo lắng, hai nước Liêu Tống hàng năm đều có sứ giả qua lại, năm đó cha ta cũng đã từng cùng chính sử đi Liêu quốc, nói ra dù kinh thành Liêu quốc không có phồn hoa như Đông Kinh Đại Tống ta, nhưng cũng có phong vị riêng. Đặc biệt là Thượng Kinh các loại da lông đều giá cực rẻ. Nếu phu quân đi tới đó, nhất định đừng quên mua nhiều một chút mang về cho ta và hai tỷ.

Tào Dĩnh cố ý xem chuyện đi Liêu quốc như là đi sang nhà hàng xóm, khiến cho Triệu Nhan sau khi nghe xong cũng cảm thấy thoải mái hơn chút. Đồng thời hắn cũng nhớ ra, tốt xấu gì mình cũng là Hoàng tử Đại Tống, hơn nữa vẫn là nhận lời mời chính thức của Gia Luật Hồng Cơ đi Liêu quốc, cho dù là Trương Hiếu Kiệt có biết mình đã hại Trương Nhân Tiên thành ra như vậy, lão cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Nghĩ tới đây, cuối cùng Triệu Nhan cũng thấy trong lòng nhẹ nhàng hơn rồi. Nhưng hắn vẫn luôn là người vô cùng cẩn thận. Đặc biệt là bây giờ mình đã có danh có tiếng, muốn địa vị có địa vị, trong nhà còn có một người vợ đẹp như hoa như ngọc. Cho nên Triệu Nhan đương nhiên là cực kỳ xem trọng tính mạng của mình. Trong lòng hắn đã đưa ra chủ ý, trước khi đi Liêu quốc, nhất định phải chuẩn bị một thứ để cứu mạng, đề phòng sự việc xảy ra ngoài ý muốn.

Khi ăn cơm tối, Bảo An Công chúa và Thọ Khang Công chúa vẫn luôn nhìn Triệu Nhan cười, khiến cho Triệu Nhan có chút khó hiểu, nghĩ rằng mặt mình dính hạt cơm. Nhưng hắn xoa xoa mặt một lượt cũng không tìm thấy đâu, lại khiến cho hai tỷ tỷ cười càng lớn hơn. Ngược lại Tào Dĩnh cũng không biết vì sao ăn một chút đã viện cớ đi về phòng.

Nỗi nghi ngờ dâng trào, Triệu Nhan quay về phòng mình. Nhưng khi hắn vừa bước vào phòng, lại phát hiện ra phòng mình không biết từ khi nào đã được bố trí thành kiểu phòng mới. Hai chiếc đèn lồng đỏ treo tỏa sáng hồng, càng chết người là một thiếu nữ tuyệt đẹp e thẹn đang ngồi bên giường, khi nhìn thấy hắn đi vào, liền đứng lên dùng giọng nói dịu dàng nói: - Quận Vương, Ninh Nhi chờ đã lâu rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.