Tào Dĩnh mặc dù nàng nói không thích sĩ tử vô bệnh, nhưng cũng không có nghĩa là nàng không hiểu được thơ từ, hoàn toàn ngược lại, nàng từ nhỏ đã là nữ tử quý tộc được dạy bảo rất tốt, tuy rằng nữ tử không cần đem thơ từ ca phú làm môn bắt buộc giống như nam tử, nhưng năng lực thưởng thức cơ bản là nên có, huống chi Tào Dĩnh có khiếu thông minh dị thường, đối với thơ từ ca phú cũng có trình độ tương đối, khả năng làm tác phẩm lưu truyền thiên cổ thì không ra, nhưng bình thường cùng đám tiểu tỷ muội thi hội thơ từ, cũng thường thường được giải nhất.
Cũng chính bởi vì vậy, cho nên đối với Tào Dĩnh năng lực thưởng thức rất cao, khi nghe Triệu Nhan đọc “Giang Thành Tử”, trong lúc nhất thời cả người đều bị cái không khí réo rắt thảm thiết này nhuộm lấy, tinh thần và thể xác rơi vào trong đó không thể tự kiềm chế, thậm chí không kìm được lặp lại vài lần câu “Nhìn nhau không nói, chỉ có lệ ngàn hàng”, cuối cùng bỗng nhiên cái mũi cay cay, nước mắt không ngờ chảy xuống.
Triệu Nhan cũng không nghĩ được mình đọc thuộc bài thơ của lão Tô, lại khiến Tào Dĩnh khóc, điều này làm cho hắn không khỏi có chút buồn bực, chính mình ở tiền thế khi thuộc bài này, tuổi cũng không hơn Tào Dĩnh là mấy, nhưng lúc đó hắn chỉ cảm thấy bài này đọc không suông miệng, căn bản không có biện pháp lĩnh hội vẻ réo rắt thảm thiết trong thể loại tình cảm này, loại năng lực thưởng thức này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-nhan-vuong/2378973/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.