Chương trước
Chương sau
Triệu Nhan tháo nắp kim tiêm bằng nhựa ra, đâm xuyên qua miếng nút cao su ở miệng bình thủy tinh, hút Cephalosporin vào trong ống tiêm, đẩy ra chút không khí thừa, rồi mới nói với Triệu Thự đang đứng ở bên cạnh:

- Phụ thân, nhi thần sẽ tiêm thuốc này cho đại ca, người không cần lo lắng, sẽ không có vấn đề gì đâu.

Đám người Triệu Thự đều là lần đầu tiên nhìn thấy phương pháp chữa bệnh này, cho nên Triệu Nhan cần phải giải thích một lượt, tránh khiến bọn họ lo lắng, thậm chí ngăn cản. Có điều Triệu Nhan đã xem nhẹ vị hoàng đế bệ hạ Triệu Thự này của Đại Tống, ông ta đã ra quyết định như vậy thì sẽ không dễ dàng thay đổi, cho nên chỉ nhìn thấy ông ta không đổi sắc mặt gật gật đầu, Cao hoàng hậu ở bên cạnh tuy rằng hết sức lo lắng nhưng chỉ cần Triệu Thự ra quyết định, bà cũng không có cách nào thay đổi.

Về phần đám người Hàn Kỳ và Tăng Công Lượng thì đều đợi ở bên ngoài, trong phòng ngoại trừ phu thê Triệu Thự và Triệu Nhan, Tào Dĩnh cũng ở trong đó, nàng ngay từ khi bắt đầu mắt vẫn không chuyển nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Triệu Nhan. Ánh mắt lúc thì mê man lúc thì nghi hoặc, cũng không biết đang suy nghĩ gì nữa?

Triệu Nhan vén tay áo Triệu Húc sang một bên, vốn dĩ nên dùng cồn sát trùng nhưng đáng tiếc bây giờ hoàn toàn không có, không có cách nào đành dùng vải sạch thấm loại rượu mạnh nhất xoa lên bên ngoài, sau đó mới đâm kim vào bên trong cánh tay Triệu Húc, nhẹ nhàng đẩy thuốc đi vào, đồng thời Triệu Nhan cũng đang nghĩ, trong lịch sử e rằng đây là lần đầu tiên loài người đem thuốc tiêm vào bên trong cơ thể người bệnh để trị bệnh.

Sau khi tiêm xong, Triệu Nhan rút mũi kim ra, sau đó cẩn thận đem ống kim thu lại như cũ, tuy rằng đây là loại bơm tiêm dùng một lần bình thường, theo quy định dùng xong phải vứt đi, tuyệt đối không thể dùng lại lần thứ hai, nhưng vào thời kỳ Bắc Tống này, muốn chế tạo ra loại bơm tiêm thay thế chỉ sợ không dễ dàng gì, loại bơm kim đã dùng qua này sau này có thể vẫn có tác dụng, vứt đi thì quá đáng tiếc.

Tiêm xong, Triệu Nhan ngồi nói chuyện cùng phụ thân Triệu Thự một lát, lúc này trời đã tối rồi, Tào Dĩnh sai người chuẩn bị xong bữa tối đem qua, chỉ là Triệu Thự với Cao hoàng hậu đều không có tâm trạng ăn uống, hoàn toàn nuốt không trôi, Triệu Nhan lại bận rộn cả nửa ngày, lúc này vừa mệt vừa đói, hơn nữa hắn tin rằng thuốc của mình nhất định sẽ phát huy tác dụng, cho nên không một chút lo lắng về bệnh tình của Triệu Húc, cho dù đồ ăn mà Tào Dĩnh chuẩn bị vẫn là rau xanh đậu phụ hắn vẫn ăn hết sức ngon miệng.

- Nhan nhi, con… con hôm nay sao lại ăn những thứ này?

Triệu Nhan sắp ăn xong rồi, Triệu Thự mới chú ý rằng đồ ăn của hắn và mình giống nhau, hơn nữa càng làm ông ta kinh ngạc chính là trước kia Triệu Nhan vô cùng kén chọn, giờ lại ăn hết sức ngon miệng.

- Khởi bẩm phụ thân, quận vương lần trước bị thương, khiến thân thể chịu tổn thương lớn, tạm thời không thể ăn đồ ăn dầu mỡ, đồ ăn tanh, cho nên khoảng thời gian này vẫn luôn ăn chay, nương nương cũng bảo con dâu luôn phải giám sát đồ ăn thức uống của quận vương.

Triệu Nhan còn chưa trả lời, Tào Dĩnh đứng bên cạnh đã thay hắn nói.

- Hóa ra là như vậy.

Triệu Thự gật gật đầu, tiếp theo nở nụ cười nói:

- Rau xanh đậu phụ mùi vị tuy nhạt nhẽo nhưng lại là thức ăn nuôi dưỡng người nhất, sơn hào hải vị tuy rằng là mĩ vị nhưng có lúc cũng sẽ biến thành làm hại cái bụng của mình. Những điều này Nhan nhi con phải hiểu được.

Giáo huấn Triệu Nhan xong, Triệu Thự quay đầu nói với Tào Dĩnh:

- Mặt khác, Tào thị con làm cũng rất tốt, tính cách của Nhan nhi ta biết, con có thể khiến nó ngoan ngoãn ăn chay một tháng trời thật sự không dễ dàng, hôm nay ta cho con một đặc quyền, sau này mọi chuyện lớn nhỏ trong quận vương phủ đều do con sắp xếp, Nhan nhi không có quyền can thiệp, ta tin rằng có con quản giáo Nhan nhi sẽ không làm càn như trước kia nữa.

Triệu Thự vừa dứt lời, còn không đợi Tào Dĩnh tạ ân, Triệu Nhan vẻ mặt ấm ức nói:

- Phụ thân, con chữa bệnh cho đại ca, tốt xấu gì cũng coi như là lập được công lao, lẽ nào người định thưởng cho người có công như thế sao?

- Ha ha, người ta đều nói cưới vợ phải cưới vợ hiền, con xem mới kết hôn có một tháng liền thay đổi nhiều như vậy, cả người giống như biến thành người khác vậy, đối với việc này không thể thiếu công của Tào thị, đương nhiên sẽ được thưởng, về phần con, nếu thật sự có thể chữa khỏi bệnh của đại ca con, ta nhất định cũng sẽ trọng thưởng!

Triệu Thự vốn dĩ rất vui vẻ nhưng cuối cùng nói đến bệnh tình của Triệu Húc, tâm trạng lại trầm xuống.

Bệnh tình của Triệu Húc nghiêm trọng, chỉ có thể ở chỗ Triệu Nhan, phu phụ Triệu Thự cũng không có ý định hồi cung, cho nên buổi tối cũng ở nơi này nghỉ ngơi. Tào Dĩnh sớm đã sai người thu dọn sương phòng bên cạnh thành một biệt viện, bệnh của Triệu Thự vẫn chưa khỏi hẳn, không thể thức khuya, thế nên nói với Triệu Nhan vài câu liền đi nghỉ ngơi. Hàn Kỳ với mấy vị đại thần cũng dần dần cáo lui, chỉ có Cao hoàng hậu vẫn không chịu rời khỏi Triệu Húc nửa bước.

- Nàng đi nghỉ ngơi đi, nơi này có ta trông coi là được rồi!

Triệu Nhan thấy Tào Dĩnh cũng có vẻ mệt mỏi, vì thế nhẹ giọng nói với nàng. Hôm nay Tào Dĩnh cũng bận tối tăm mặt mũi, phải sắp xếp chỗ ở cho mọi người vừa phải lo bữa tối, đến bây giờ mới có thời gian nghỉ ngơi.

- Phòng ngoài của sương phòng có giường có thể nghỉ ngơi, nếu như quận vương mệt rồi thì đi ngủ một lát!

Thái độ của Tào Dĩnh đối với Triệu Nhan cũng có chút mềm mỏng nói. Triệu Nhan hiện giờ là đại phu riêng của Triệu Húc, cho nên buổi tối nhất định phải canh ở đây, hôm nay sau khi biết được y thuật của Triệu Nhan, Tào Dĩnh có rất nhiều điều muốn hỏi hắn nhưng đáng tiếc hiện giờ căn bản không có thời gian.

Triệu Nhan đáp ứng một tiếng, bảo đám người Tiểu Đậu Nha, Mịch Tuyết với mấy nha hoàn đi theo Tào Dĩnh về nội trạch. Cả sương phòng chỉ còn lại Triệu Nhan và Cao hoàng hậu, vốn Triệu Nhan có chút bất mãn đối với Cao hoàng hậu, mà Cao hoàng hậu cũng không thích đứa con trai là hắn, cho nên hai người ở trong phòng hết sức gượng gạo, cuối cùng Triệu Nhan dứt khoát đi ra ngoài nghỉ ngơi, nếu Triệu Húc có phản ứng gì, có thể trực tiếp gọi hắn dậy.

Tác dụng của Cephalosporin mạnh hơn nhiều so với dự liệu của Triệu Nhan, ngay khi trời còn chưa sáng, hắn được một cung nữ gọi dậy, hóa ra Triệu Húc đã tỉnh lại, hơn nữa cơn sốt cũng đã giảm hơn phân nửa. Hiện giờ Triệu Thự với Cao hoàng hậu đều ở trong sương phòng, mấy ngự y khác cũng ở đây, đang đợi đại phụ là Triệu Nhan hắn tới.

Triệu Nhan đứng lên rửa mặt, vừa đi tới cửa phòng ngủ, chợt nghe thấy bên trong truyền ra tiếng cười sảng khoái của Triệu Thự, cùng với tiếng nói chuyện của Cao hoàng hậu và một nam tử trẻ tuổi. Khi Triệu Nhan tiến vào phòng ngủ, lập tức nhìn thấy Triệu Húc nằm ở trên giường. Triệu Thự ngồi trên ghế ở bên cạnh, mà Cao hoàng hậu trực tiếp ngồi bên cạnh giường, ba người đang vui vẻ nói gì đó.

- Nhan nhi, mau đến xem đại ca con, vừa nãy Húc nhi mới nói phải cảm ơn tam đệ con!

Triệu Thự là người đầu tiên nhìn thấy Triệu Nhan bước vào, lập tức cười vẫy vẫy tay nói, hôm nay ông vô cùng vui vẻ, không chỉ là vì Triệu Nhan cứu mạng Triệu Húc, ngoài ra ông ta cũng vì biểu hiện của Triệu Nhan mà hy vọng, đứa trẻ trước kia chỉ biết gây họa này cuối cùng cũng trưởng thành rồi.

- Đại ca, cảm thấy thế nào rồi, sau này tuyệt đối không thể không thương tiếc thân thể như vậy, tránh khiến phụ thân với nương nương lo lắng.

Triệu Nhan ha ha cười bước tới nói, đồng thời hành lễ với Triệu Thự và Cao hoàng hậu.

- Lần này đa ta tam đệ cứu huynh một mạng, sau này ta nhất định sẽ ghi nhớ!

Triệu Húc mỉm cười nói, đồng thời trong lòng có chút cảm khái, vốn dĩ y cũng không để ý tới vị tam đệ thích làm càn này, tình cảm huynh đệ cũng rất bình thường, nhưng không ngờ chính người đệ đệ bị mình xem nhẹ này vào thời khắc mấu chốt lại cứu mình một mạng.

- Huynh đệ với nhau còn nói đến hai chữ cảm ơn sao?

Triệu Nhan cũng tùy ý mỉm cười, đối với lời của hắn, Triệu Thự bên cạnh cũng rất tán thưởng, ha ha cười khen Triệu Nhan thật sự rất hiểu chuyện, thậm chí đến thái độ của Cao hoàng hậu với Triệu Nhan cũng cải thiện hơn nhiều.

Người một nhà hàn huyên vài câu, các ngự y thảo luận bệnh tình của Triệu Húc cuối cùng đã có kết quả. Chỉ thấy vị ngự y hơi béo râu bạc đứng đầu tiến đến Triệu Nhan hành lễ nói:

- Quận vương điện hạ, vừa nãy chúng thần đã kiểm tra một chút thân thể của Dĩnh vương, phát hiện gió độc trong cơ thể có vẻ đã tiêu hết rồi, tiếp theo nên chữa trị như thế nào, xin quận vương cho biết!

Những ngự y này hôm qua không hề tin rằng Triệu Nhan thật sự biết chữa bệnh, nhưng lúc bọn họ bó tay chịu trói, lo lắng hoàng đế bệ hạ vì chuyện này mà trách tội, không ngờ rằng Triệu Nhan lại chủ động đứng ra trị giúp Triệu Húc. Điều này khiến ngự y bọn họ cầu còn không được, bởi nếu như Dĩnh vương không được chữa trị tốt, bệ hạ cũng sẽ không trách tội bọn họ. Nhưng khiến bọn họ thế nào cũng không ngờ được chính là vị quận vương Triệu Nhan nổi tiếng xấu xa này lại thật sự làm cho bệnh tình của Triệu Húc chuyển biến tốt. Điều này cũng khiến cho ngự y bọn họ nhìn Triệu Nhan với cặp mắt khác xưa, trong lời nói cũng mang theo sự tôn kính trước giờ chưa từng có.

Triệu Nhan đối với tác dụng của Cephalosporin cũng có chút ngạc nhiên, không ngờ rằng chỉ cần một mũi tiêm cũng có thể khiến chứng viêm trong cơ thể Triệu Húc tiêu hơn phân nửa. Hắn suy nghĩ một thoáng mới nói:

- Tuy rằng bệnh của đại ca đã bắt đầu chuyển biến tốt, nhưng để tránh có điều gì xảy ra, buổi chiều hôm nay ta sẽ tiêm thêm một mũi củng cố một chút, sau đó các người liền kê đơn thuốc cho đại ca uống là được rồi, những điều này các ngươi có kinh nghiệm hơn ta.

- Vâng!

Ngự y dạ một tiếng, nhưng không lập tức rời đi mà do dự một chút lại nói:

- Quận vương điện hạ, không biết hôm qua người cho Dĩnh vương dùng thuốc gì, tại sao lại có hiệu lực kỳ diệu như vậy? Nếu Đại Tống ta có thể điều chế thuốc này, sau này tướng sĩ trong quân ngũ sẽ không sợ bị trúng thương nữa rồi!

Nghe được lời ngự y nói, hai cha con Triệu Thự với Triệu Húc đều chấn động, nếu quân đội của Đại Tống cũng có thể dùng phương thuốc hôm qua, vậy thì có thể cứu được biết bao nhiêu tính mạng các tướng sĩ? Hơn nữa, những binh sĩ còn sống sót qua trận đấu đều là các binh sĩ tinh nhuệ, điều này sẽ nâng cao khả năng chiến đấu của quân đội Đại Tống, có thể nói loại thuốc này thậm chí còn có thể thay đổi thế cục bất lợi trong đối ngoại của Đại Tống.

- Loại thuốc hôm qua vô cùng hiếm có, cả Đại Tống cũng chỉ có chỗ ta có một chút, căn bản không thể điều chế thêm.

Triệu Nhan nghe tới đây liền lắc đầu cười khổ nói, điều chế Cephalosporin cần thiết phải có khoa học vi sinh vật và hóa học, ngoài ra còn cần công nghệ tiên tiến, cho nên cho dù hắn biết phương pháp chế tạo e rằng cũng không có cách nào điều chế ra.

- Nhan nhi, vậy thuốc trong tay con là từ đâu mà có?

Triệu Thự có chút không cam tâm lại hỏi.

- Chuyện này…

Triệu Nhan trầm ngâm một chút, có lẽ hiện giờ là lúc đem kịch bản do hắn tự biên kịch nói ra rồi.

- Phụ thân đừng vội, con cho người gọi Tào Dĩnh tới, có một số chuyện cũng nên cho mọi người biết rồi.

Triệu Thự nghe xong liền ngây ra, không hiểu Triệu Nhan vì sao phải gọi Tào Dĩnh tới, nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của nhi tử, cũng không phản đối. Thế là chỉ trong thoáng chốc, Tào Dĩnh nhận được tin tức liền chạy tới đây. Hôm nay nàng cũng dậy từ rất sớm, sai người chuẩn bị điểm tâm cho phu phụ Triệu Thự và Triệu Húc. Nhưng không ngờ rằng Triệu Nhan lại gọi nàng đến nơi này, khiến Tào Dĩnh cảm thấy mờ mịt.

Kế tiếp Triệu Nhan lại đuổi hết cung nữ thái giám trong phòng ra ngoài, chỉ còn lại hắn, Tào Dĩnh, Triệu Thự, Cao hoàng hậu với Triệu Húc nằm trên giường bệnh. Lúc này hắn mới ngồi xuống vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Phụ thân, khoảng thời gian trước nhi thần gặp được thần tiên!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.