Chung Hi vốn không biết anh có ý gì. 
Chỉ muốn thoát ra khỏi ngực anh, nhưng đã quá muộn. 
Quần áo trên người cô rách rưới xộc xệch, mặc dù chỉ lộ bả vai nhưng người tinh tường nhìn thấy cảnh tượng này đều sẽ liên tưởng đến khả năng xảy ra chuyện gì. 
Hơn nữa cũng không cho rằng Bạc Lương Thần cưỡng ép cô. 
Là cô không cần mặt mũi, dâng thân mình lên để quyến rũ anh. 
Anh cũng không thật sự làm gì cô, chỉ tạo ra vài dấu vết trên mặt nàng và trên cổ cô, sau đó vung tay lên, gạt cô sang một bên. 
Nhịp tim của Bạc Lương Thần đập dồn dập. 
Anh không thể không dừng lại kịp thời, nếu không sẽ không nhịn được sự ham muốn, thật sự làm cô ngay trên đường... 
Chung Hi hít sâu một hơi, lúc này, bên ngoài có người đang nhìn. 
Những ánh mắt khinh bỉ, khinh thường, cực kỳ chán ghét kia đều nhằm vào người cô 
Chung Hi rủ mắt xuống, thoáng nhìn chiếc áo khoác bên cạnh Bạc Lương Thần, lấy mặc vào người, sau đó đẩy cửa xe bước ra, không hề quay đầu lại. 
Bạc Lương Thần nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, bàn tay vô thức siết chặt. 
Trong lòng anh dâng lên sự phiền muộn, anh đang làm gì đây? 
Vừa rồi suýt nữa anh đã không khống chế nổi bản thân, không phải chưa từng động vào cô, nhưng từ lần đó về sau, anh không hề chạm vào bất kỳ người phụ nữ nào nữa. 
Chắc chắn là thời gian quá lâu, nên mới có thể khiến anh mất khống chế như thế. 
Nhưng điều làm để Bạc Lương Thần không ngờ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-bat-mang-theo-em/515014/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.