Toa Toa mới giới thiệu vài câu, sợi dây chuyền này đã bán được với cái giá cao gấp hai mươi lần dây chuyền chòm sao. Lâm Khải lộ ra nét vui mừng, rất tốt! Có điều... Toa Toa vội vàng gỡ tai nghe xuông, nháy mắt với anh ta: "Còn bao nhiêu nữa?" Lâm Khải ngây ra. Anh ta nhận ra không đúng ở chỗ nào rồi! Anh ta phí hết tâm tư chỉ để làm cái này! Anh ta lập tức lấy ra số vật liệu còn lại, sau khi kiểm tra xong đành bất đắc dĩ cúi thấp đầu xuống. Toa Toa đành phải nói lảng sang chuyện khác, quay lại chào hàng dây chuyền chòm sao với Chung Hi thêm một lần nữa. "Phiền nhường đường một chút." Chung Hi nhỏ giọng nói. "À, được." Lâm Khải tránh sang bên cạnh nửa bước, nhìn Chung Hi dọn hộp rỗng đi ra ngoài, sau đó tiếp tục ngồi ở đằng kia, máy móc lặp lại động tác xâu chuỗi hạt để viết. Anh ta không nhịn được mà bước lên: "Đơn đặt hàng của cô nhiều như vậy sao?" "Ừm." Chung Hi cúi đầu: "Sớm bận không giúp được rồi." Chiêu này của cô lãi ít nhưng bán được nhiều hàng, khiến đám thực tập sinh chạy theo hoa cả mắt. Bởi vì bọn họ chỉ chuẩn bị nhiều nhất mười mấy cái mà thôi. So với kho đồ khổng lồ của Chung Hi, bọn họ hoàn toàn không phải đối thủ. Có người nhanh trí lập tức đi tìm vật liệu khắp nơi, nhưng vì lúc đầu bọn họ có tất cả vật liệu tốt nhất, cho nên bây giờ không thể tái tạo được kiểu dáng một cách hoàn chỉnh. . Thế là, bắt đầu có người ghen tức với Chung Hi. "Chắc chắn là cô ta đã biết đề bài từ trước, cả thảy có năm giám khảo mà mất hai người có quan hệ với cô ta!" "Đúng đấy, mấy cái rương kia cũng đều được chuẩn bị xong cho cô ta từ trước rồi." Lưu Viên Viên cầm vòng tay của mình đi tới, lập tức nghe thấy bọn họ chụm lại một chỗ bịa đặt những lời đó. Cô ta chơi cùng Chung Hi lâu ngày, lá gan cũng lớn hơn, phản bác lại một câu: "Mấy cái rương kia vẫn luôn được bài ở chỗ đó, tại sao các cô không lấy đi? Chung Hi là người đến trễ nhất, nhưng bây giờ lượng tiêu thụ của cô ấy là cao nhất. Thay vì nói mấy lời ghen ăn tức ở thì các cô nên sớm về nhà đọc thêm sách đi, tránh cho tóc dài mà kiến thức ngắn." "Cô!" Trương Dĩnh cũng ở trong đám đó, hừ một tiếng: "Cô chỉ là một con chó sau lưng Chung Hi, lúc nào cũng theo sau cô ta sủa gâu gâu, cô muốn ôm đùi cô ta chứ gì!" "Cô nói bậy, tôi là bạn bè với Chung Hi." Lưu Viên Viên bị chọc tức đến mức sắp khóc. Trương Dĩnh nhại lại câu vừa rồi của cô ta: "Tôi là bạn bè với Chung Hi." Giọng điệu quái gở, những người khác cũng đều che miệng cười. "Cho dù gia cảnh cô ta sa sút thì cũng từng là thiên kim tiểu thư, còn cô? Cô cũng xứng sao, cô đã hỏi người ta chưa? Có khi cô ta lại xem cô là..." Đúng lúc đó, cửa được đẩy ra, Chung Hi ôm hộp rỗng cuối cùng đi ra. Cô thả tay, biểu cảm không thay đổi, cái rương rơi thẳng xuống đất, phát ra tiếng vang trống rỗng. Tất cả những người kia đều ngậm miệng, nhưng vẻ giễu cợt trên mặt vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Chung Hi liếc mắt nhìn Lưu Viên Viên, hỏi thẳng: "Khóc cái gì, chẳng lẽ bọn họ nói đúng lắm sao?" "Không, không đúng." Lưu Viên Viên nức nở, nói nấc lên từng hồi. Hình ảnh cô ta ấm ức lau mắt, sau đó cố gắng kìm nén lồng ngực đang phập phồng khiến Chung Hi nhớ tới bản thân trong quá khứ. Thời còn học đại học, Chung Hi cũng từng bị người ta bàn tán ở sau lưng, nhưng bởi vì bối cảnh của nhà họ Chung cho nên những người kia không dám làm gì quá đáng, nhưng cô cũng không phản kháng. Chỉ biết khóc. Cho đến hôm nay, Chung Hi mới thực sự hiểu được, trên thế giới này sẽ không có bất kì ai trân trọng nước mắt của bạn. Khóc cũng không thể giải quyết vấn đề, ngược lại sẽ để người khác nhìn thấy bạn yếu đuối đến mức nào. Cô nhìn Lưu Viên Viên cầm vòng tay: "Mau vào đi thôi." Lưu Viên Viên cắn môi, bước nhanh chạy vào. Cửa vừa đóng lại, Chung Hi bước từng bước một về phía mấy người kia, ánh mắt của cô lạnh lẽo, xen lẫn mấy phần chán ghét. "Người khua môi múa mép sau lưng người khác thì tốt nhất nên có thực lực để làm như vậy, nếu không, kết cục sẽ rất thê thảm." Vẻ mặt của mấy người kia cũng thay đổi, ai nấy đều cúi đầu, không dám cứng đối cứng với Chung Hi. Chỉ có Trương Dĩnh vẫn không hề hay biết: "Tôi nói có gì sai, ngày nào cô ta cũng đi theo sau mông cô, còn giữ chỗ cho cô, không phải là muốn làm chó giữ nhà của cô hay sao?" Chung Hi khẽ cười một tiếng: "Tôi chưa từng đối xử với cô ấy như vậy, nhưng cho dù có đúng thật như những gì cô nói, vậy đến cả tư cách làm chó cô cũng không có." "Sao cô dám chửi người khác như thế!" Trương Dĩnh tức giận kêu lên. Một tiếng này đã thu hút ánh mắt của rất nhiều người. Trong đó cũng bao gồm cả Tề Tinh Lãng vừa mới xuống tầng. Anh ta nhìn thấy Chung Hi xảy ra tranh chấp với người khac, trong thoáng chốc nghĩ đến một số việc khi còn đi học. Anh ta nhíu mày, ánh mắt nhìn Chung Hi có chút phức tạp. Trước đây Chung Hi từng kiêu ngạo giống như công chúa, mà bây giờ cô cũng chỉ là vợ cũ của nhân vật lớn nào đó, còn nợ nhiều tiền như vậy, chắc chắn cô... Không có sức phản kháng. Nhưng một giây sau, Chung Hi đã làm một chuyện khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc. Cô lấy điện thoại di động ra, bật ghi âm cuộc nói chuyện giữa Từ Á và Trương Dĩnh ngày hôm đó trước mặt mọi người. "Chỉ cần cô giúp tôi đuổi Chung Hi đi, tôi sẽ để cô gia nhập MON, nếu không, với thực lực và bối cảnh của cô, gần như không thể vào được!" Đây đúng là giọng của Từ Á. Tất cả mọi người đã hiểu, trong khoảnh khắc đó, Trương Dĩnh tức giận lao tới, vươn tay muốn cướp điện thoại của Chung Hi. Chung Hi vượt lên trước một bước khi nhận ra ý đồ của cô ta, vứt di động sang một bên khác, lúc điện thoại ở giữa không trung, giọng của Trương Dĩnh cũng vang lên từ trong điện thoại di động. "Cô yên tâm, Từ tiểu thư, tôi nhất định sẽ khiến Chung Hi cút khỏi MON." Hành động này của cô ta mới chính là chó săn. Mọi người xung quanh xì xào, ánh mắt nhìn về phía Trương Dĩnh đầy vẻ xem thường. Mấy thực tập sinh vừa nãy còn chửi bới Chung Hi chung với cô ta, bây giờ đều đồng loạt vạch rõ giới hạn với Trương Dĩnh. Ánh mắt Chung Hi rất lạnh lẽo, mang theo cảm giác vô cùng áp bách, liếc nhìn Trương Dĩnh đang xấu hổ vô cùng. Trương Dĩnh đứng ở chỗ đó, mặt đỏ lên, bất lực nhỏ giọng phản bác: "Ghi âm này có thể chứng minh cái gì? Sau lưng cô có người che chở, chỉ sợ vị trí đã được chuẩn bị từ trước, mấy người bọn tôi đều là chạy theo." "Mở miệng rồi sao?" "Cô ta ghen tức với Chung Hi chứ gì, may mà Từ Á đã rút ra, nếu không..." "Huấn luyện viên Tề!" Bỗng nhiên có người chú ý tới Tề Tinh Lãng, kêu lên một tiếng. Chung Hi lập tức nhìn sang, điện thoại di động của cô bị anh ta vững vàng đón lấy. Vẻ mặt anh ta nghiêm túc: "Trong thời kỳ thực tập lại tranh chấp gây chuyện? Hai người các cô đều đến phòng làm việc của tôi." Điệu bộ này nhìn như thật sự có chuyện vậy. Chung Hi không có phản ứng dư thừa, cho dù huấn luyện viên trẻ tuổi đứng trước mặt này đã từng là bạn học với cô, nhưng bây giờ tình cảnh đã khác, cô bị người ta quản lý cho nên chỉ có thể chờ đợi bị phạt. Còn bên phía Trương Dĩnh lo đến phát khóc. Hôm nay cô ta thiết kế cũng không tệ lắm, có lẽ có cơ hội tiến vào trận chung kết, nhưng nếu như Chung Hi tìm người sau lưng chơi trò ngáng chân cô, vậy thì chắc chắn cô ta sẽ bị loại. Nghĩ như vậy, Trương Dĩnh đuổi theo ngăn cản Chung Hi trước khi cô vào văn phòng. "Tôi vào trước!" Cô ta không đợi Chung Hi phản ứng đã đi vào đóng cửa lại. Chung Hi bị chặn ở bên ngoài, cong môi không để ý, có người ấy à, vì thành công mà cái gì cũng dám làm. Nhưng đa số những người đó đều sẽ chọn sai mục tiêu. Lúc này Trương Dĩnh sẽ nói với Tề Tinh Lãng những gì, cô đều tưởng tượng được, nếu như đối với những người khác, có lẽ loại mỹ nhân kế này còn có tác dụng nhất định. Nhưng Tề Tinh Lãng...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]