Chỉ một câu nói đã mang tâm trí Bạc Lương Thần trở lại.
Anh xoa nhẹ vùng thái dương đau nhói âm ỉ, buông câu lạnh lùng: “Ngày mai vậy.”
Bạc Lương Thần đảo mắt một vòng phòng tiệc rồi dán chặt mắt vào bóng ai đó, anh sải bước xuống cầu thang và đi thẳng qua đám đông.
Ở phía bên kia tầm mắt anh, Chung Hi bị Lục Bắc lôi ra ngoài.
“Anh thấy vừa rồi em phát huy thế nào? Em nghĩ vẫn có chỗ có thể làm tốt hơn đấy.” Chung Hi cau mày hỏi trong khi đang giữ váy.
Lục Bắc đau đầu liếc nhìn cô, “Ngày mai em chắc chắn sẽ trở thành người nổi tiếng trong tuần lễ thời trang lần này."
Anh ta biết rằng cô đã rất kiềm chế.
Là Ôn Nguyễn Nhi đáng bị mắng.
“Đúng vậy, em ...” Vẫn có chút tự đắc trong lời nói của Chung Hi.
“Chúng ta nói chuyện đi.” Cô định nói tiếp nhưng bị Bạc Lương Thần xen vào cắt ngang.
Chung Hi giật mình khi có người đột ngột xuất hiện sau lưng, cô hừ một tiếng rồi đi qua kia.
Lục Bắc nhíu mày kéo Chung Hi về phía mình, “Nói cái gì, em ấy chẳng có gì để nói với mày.”
Từ sau lưng anh ta, Chung Hi ló đầu ra, cô vỗ vai anh “Không sao đâu.”
Bạc Lương Thần đứng yên.
Anh lạnh lùng hừ một tiếng, “Lục Thiếu không coi mình là người ngoài cuộc, nhưng chuyện giữa tao và Chung Hi thì không đến lượt mày xen vào đâu."
Anh nói xong liền đi ra ngoài.
Chung Hi nói nhỏ, “Anh ta còn nợ em một chuyện chưa làm được, để em đi đòi anh ta.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-bat-mang-theo-em/514979/chuong-72.html