Ông ta mặc một bộ vest màu đen chính thống, con ngươi màu xanh mực trông rất lịch lãm và điềm tĩnh, ông ta đã thông báo với ban tổ chức rằng mình sẽ tham dự lễ khai mạc tối nay. Ban tổ chức cũng hứa sẽ sắp xếp một đối tác nữ cho ông ta. Nhưng ông ta không ngờ, vừa bước xuống xe lại nhìn thấy Ôn Nguyễn Nhi. Cuộc gặp gỡ lần trước của họ cũng không vui vẻ gì, tiên sinh Oppo nhìn Ôn Nguyễn Nhi mãi không nhúc nhích. Ôn Nguyễn Nhi cũng nhíu mày, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lúc này, đã có phóng viên chú ý đến tình hình phía bên này, đua nhau cầm máy ảnh lên chụp tiên sinh Oppo. Ở trong mắt họ, giá trị tin tức của tiên sinh Oppo còn hơn xa một nữ diễn viên không có tên tuổi gì như Ôn Nguyễn Nhi. Ánh đèn flash nhấp nháy liên tục. Tiểu Linh ở bên cạnh không ngừng nháy mắt với Ôn Nguyễn Nhi, “Mau đi thảm đỏ đi!” Đây là cơ hội ngàn năm có một, cho dù Bạc Lương Thần đến e rằng cũng không được chú ý bằng tiên sinh Oppo. Ôn Nguyễn Nhi mím môi, cô ta muốn đi thảm đỏ cùng với Bạc Lương Thần! Nhưng vì độ nổi tiếng và tần suất xuất hiện, cô ta vẫn rất miễn cưỡng khoác cánh tay của tiên sinh Oppo. Tiên sinh Oppo nhíu mày lắc đầu, miễn cưỡng đi vào. Hai chiếc xe bên này vừa lái đi, chiếc phía sau chính là xe của Bạc Lương Thần. Trợ lý Mẫn ngồi trên ghế lái phụ thấy Ôn Nguyễn Nhi đã đi thảm đỏ cùng với ông Oppo, báo cáo trung thực với tổng tài nhà mình, “Ngài vẫn xuống xe chứ?” Ánh mắt Bạc Lương Thần rét lạnh, không nói một lời. Có tiếng gõ cửa xe anh, một bóng dáng xinh đẹp đang đứng ở bên ngoài, chỉ nhìn vòng eo của cô thôi thì đã biết đây là một người phụ nữ xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành. Bạc Lương Thần không do dự, anh cần một cơ hội để gặp ông Oppo. Anh đưa tay đẩy cửa xe ra. Ngay sau đó, bốn mắt nhìn nhau với người trước mặt, đáy mắt anh hiện lên vẻ kinh ngạc không thể che giấu, “Là cô?” Chung Hi nhếch khóe môi, “Chuyện tôi đã đồng ý, đương nhiên sẽ làm được, Bạc tổng, mời.” Các phóng viên nhìn hai người, không kìm lòng được chụp họ vài tấm. Tuy rằng họ không phải ngôi sao, cũng không phải ông lớn trong giới kinh doanh địa phương, nhưng chỉ riêng ngoại hình của họ thôi cũng đủ đè bẹp tất cả mọi người có mặt tại đây. “Cô gái kia là ngôi sao mới của công ty nào vậy? Đẹp quá!” “Không giống ngôi sao mà giống tiểu thư con nhà đại gia hơn, vị bên cạnh cô ấy hình như là tổng tài của tập đoàn Bạc thị Vân Thành, kỳ lạ, Bạc Lương Thần không phải là chồng chưa cưới của Ôn Nguyễn Nhi sao?” Trong một lúc, tất cả mọi người đều nghi ngờ. Chung Hi khoác nhẹ lên cánh tay Bạc Lương Thần, và cảm nhận được cánh tay của người đàn ông cứng đờ. Cô thì thầm, “Giả vờ thôi.” Ánh mắt của Bạc Lương Thần dời đến cổ tay cô, không lên tiếng. Đây có lẽ là lần đầu tiên cả hai thân mật tham dự một sự kiện trang trọng như vậy kể từ sau đám cưới của họ. Chung Hi cảm thấy có chút buồn cười, thậm chí là đáng buồn. Trên mặt cô nở nụ cười nhưng trong lòng lại bình tĩnh như nước, từ xa, cô thấy Ôn Nguyễn Nhi đứng ở đối diện, khuôn mặt sắp nổ tung vì tức giận. Cô cố tình đi chậm lại. Sau khi Bạc Lương Thần nhận ra cũng đi chậm lại, chiều theo cô. “Tiên sinh Oppo ở phía trước, lát nữa tôi sẽ tìm cơ hội đến trò chuyện với ông ta, đến lúc ấy, anh hãy chờ cơ hội.” Chung Hi ghé sát vào tai anh thì thầm, “Nếu không thành công, là do anh không đủ năng lực, đừng trách tôi.” Cô liếc nhìn Ôn Nguyễn Nhi, lộ ra một nụ cười đắc thắng. Sau đó, cô thả tay ra xoay người rời đi ở cuối thảm đỏ. Bạc Lương Thần cảm thấy một luồng hơi ấm ở sau tai, như thể có thứ gì đó đang trêu chọc trái tim anh, yết hầu của người đàn ông chuyển động, một giây sau để lại cho anh chính là bóng dáng không hề lưu luyến của Chung Hi. “Lương Thần, tại sao hai người lại cùng nhau đi thảm đỏ? Anh có biết như thế các phóng viên Vân Thành sẽ chế giễu chúng ta không ? Anh là chồng chưa cưới của em mà.” Ôn Nguyễn Nhi đã bị Chung Hi chọc cho tức điên nên kéo Bạc Lương Thần trách móc. Người đàn ông thu hồi ánh mắt đang nhìn Chung Hi, nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lùng. “Chuyện này, cô hỏi tôi?” Ôn Nguyễn Nhi cứng đờ, “Em...” Là cô ta đi thảm đỏ với tiên sinh Oppo trước, lỡ hẹn với Bạc Lương Thần. “Lương Thần, em không phải cố ý, em đều là vì anh! Không phải ông ta là đối tác hợp tác của anh sao?” Ôn Nguyễn Nhi miễn cưỡng tìm một lý do. Bạc Lương Thần chỉ nhìn cô ta với một ánh mắt thâm thúy. Lần này Ôn Nguyễn Nhi cũng đã hiểu chuyện hơn, nhịn xuống những khó chịu trong lòng, biết điều buông tay không luyên thuyên nữa. Nhưng cô ta cứ nhìn Chung Hi mãi, để ngăn Chung Hi tìm cơ hội khác để tiếp cận Bạc Lương Thần. Bên cạnh yên lặng, sắc mặt của Bạc Lương Thần rốt cuộc cũng khá hơn một chút, anh bước tới trước muốn lấy một ly champagne, nhưng khi tay sắp chạm vào thành ly bỗng nhiên anh nhìn thấy Chung Hi đứng ở đối diện. Trong vài giây, bên cạnh cô có thêm một người đàn ông mặc vest. Có vẻ như họ nói chuyện với nhau rất vui vẻ? Ấn đường của Bạc Lương Thần chậm rãi nhíu chặt, một hơi uống hết champagne trong ly, nhưng không biết vì sao anh dường như đã cầm nhầm ly rượu, cổ họng cay xè. Chung Hi vẫn đang trò chuyện với đối phương, bỗng nhiên nhìn thấy tiên sinh Oppo từ trên tầng hai đi xuống, cô mỉm cười nói xin lỗi rồi đi thẳng đến chỗ tiên sinh Oppo với một mục đích rõ ràng. Cô trả thù Bạc Lương Thần là một chuyện, nhưng chuyện cô đã đồng ý thì sẽ làm được, đây là điều mà cha cô đã dạy cho cô từ khi còn nhỏ. “Xin lỗi, tiên sinh Oppo, tôi có thể làm phiền ông vài phút được không?” Chung Hi lịch sự hỏi. Nhìn trang phục của cô, tiên sinh Oppo không khỏi khen ngợi, “Chung tiểu thư, đêm nay cô thật sự rất chói mắt.” “Cảm ơn ngài.” Chung Hi mỉm cười, mời tiên sinh Oppo đi đến ban công yên tĩnh hơn. Bạc Lương Thần thấy vậy, bước chân đi qua. “Lương Thần, anh muốn đi đâu?” Trong lòng Ôn Nguyễn Nhi giật mình, sẽ không phải là anh ấy muốn đi gặp Chung Hi chứ? Bởi vì nhìn thấy cách ăn mặc đêm nay của Chung Hi, cho nên anh ấy động lòng ư! “Tôi đi bàn việc, cô tự đi xung quanh đi.” Bạc Lương Thần nói xong như vậy, rồi tăng nhanh bước chân. Anh không có nhiều thời gian và cơ hội. Ôn Nguyễn Nhi tận mắt nhìn thấy anh đi về phía Chung Hi, thì cắn chặt khóe môi, tại sao! Chung Hi bày tỏ xin lỗi với tiên sinh Oppo, và nói ngắn gọn về những chuyện đã xảy ra ở khách sạn InterContinental ngày hôm đó. “Tôi thật sự rất xin lỗi vì sự bất tiện đã gây ra cho ông.” Chung Hi thành tâm thành ý cúi đầu về phía tiên sinh Oppo. “Không không không, cô cũng không làm sai gì cả.” Tiên sinh Oppo lịch thiệp đỡ Chung Hi dậy, mỉm cười nói: “Tôi tạm ngừng hợp tác với tập đoàn Bạc thị, cũng không chỉ bởi vì chuyện ngày hôm đó.” Vốn Bạc Lương Thần định đi qua, nhưng nghe thấy câu này của tiên sinh Oppo liền dừng bước chân lại, tiện thể tránh ở phía sau tấm rèm. Nếu không có sự chắc chắn hoàn toàn, thì anh không thể hấp tấp ra mặt. Chung Hi chớp mắt, “Cho tôi to gan suy đoán một chút, ngài là lo ngại thế lực không đồng đều trong nội bộ tập đoàn Bạc thị có thể sẽ ảnh hưởng đến tiến độ và kết quả cuối cùng của dự án?” Tiên sinh Oppo mỉm cười gật đầu. “Đúng vậy, kế hoạch kinh doanh của tập đoàn Bạc thị rất xuất sắc, nhất là...” Tiên sinh Oppo rất thưởng thức những người trẻ tuổi nhìn xa trông rộng, cũng không hứng thú gì với những hoạt động này, nên nói chuyện với Chung Hi rất lâu. Chung Hi phụ họa theo và thỉnh thoảng cũng đưa ra nhận xét của mình. Một năm cô ở trong tù luôn nghiên cứu về tập đoàn Bạc thị, và nghiên cứu hướng đi của công ty, khi nói chuyện với tiên sinh Oppo cô không hề lép vế mà trái lại biểu hiện rất tự nhiên khéo léo, mỗi một điểm cô nói đều rất chính xác. Phía sau tấm rèm, Bạc Lương Thần nhướng mày. Anh chưa từng thấy một Chung Hi chói sáng như vậy bao giờ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]