Ánh mắt của người đàn ông hơi dao động, chậm rãi đứng dậy, đặt một tờ chi phiếu còn trống trên bàn xuống. “Điền vào một con số khiến em vừa lòng, em chỉ có 15 tiếng để suy nghĩ.” Bạc Lương Thần cất bước, đồng thời bỏ lại một câu: “Không cần chỉ vì báo thù tôi, mà dành mất nửa đời sau của mình chứ? Lấy trứng chọi đá, rất nực cười.” Rầm. Cửa đóng lại, tay Chung Hi chậm rãi siết chặt. Rõ ràng cô đã chiếm thế thượng phong, lại bị một câu nói hời hợt của anh đẩy xuống vực sâu. Cho dù anh nghĩ cách để Opple tiên sinh hồi tâm chuyển ý, chuyện này cũng đã làm cho anh tức giận, nếu Opple tiên sinh bởi vậy mà đối với anh sinh lòng khúc mắc, sẽ đi tìm đối tác khác, kế hoạch của Chung Hi sẽ quá thành công. Nhưng tầm nhìn của cô rơi vào chi phiếu. Ngàn vạn suy nghĩ hóa thành một nụ cười khổ, Bạc Lương Thần vĩnh viễn đều có thể đánh thẳng vào điểm yếu của người khác. Lợi thế anh đưa ra đích xác làm Cho Chung Hi rất động tâm, hơn nữa anh có lẽ cũng sẽ không nuốt lời, cầm số tiền này, Chung Hi có thể tiếp tục cuộc sống của cô. Cô do dự. Không biết ngồi tại chỗ ngây người bao lâu, có người gõ cửa. Đó là quản lý khách sạn và cảnh sát địa phương. “Chung Hi, mời cô đi phối hợp điều tra với bọn họ, có một tài xế taxi, mất tích.” Người ở các phòng khác nghe được động tĩnh, nhao nhao thò đầu ra xem. Chung Hi tự nhiên đóng cửa lại: “Đi thôi.” Lưu Viện Viện ở hành lang nhìn Chung Hi bị mang đi, tiếp theo lại nhìn thấy Từ Á và Lục Bắc từ thang máy đi ra. Cô ấy cắn răng, để đi tới: “Chung Hi bị cảnh sát mang đi.” Đáy mắt Từ Á xẹt qua một sự đắc ý, nhưng cô ta che dấu vô cùng tốt, sẽ không để cho Lục Bắc phát hiện. Cô ta thậm chí còn ra vẻ kinh hoảng túm ống tay áo anh ta: “Anh Lục Bắc, làm sao bây giờ?” Sắc mặt Lục Bắc lạnh lùng, tự nhiên cho là chuyện này có liên quan đến Bạc Lương Thần: “Anh đi tìm cách xem sao, nếu Chung Hi trở về, em lập tức gọi cho anh biết.” Nói xong, anh ta sải bước rời đi, suy nghĩ trước hết tìm đến mấy người bạn thử xem sao, để dẫn được Chung Hi ra. Từ Á hô lên một tiếng: “Yên tâm đi!” Cô ta nhất sẽ trông coi chỗ này thật tốt. Chỉ còn hơn hai ngày nữa, tất cả mọi người sẽ ngồi máy bay về nước. Đến lúc đó, Chung Hi sẽ bị mọi người bỏ lại ở chỗ này, trên người cô không có xu nào, không có điện thoại với thẻ hộ chiếu, sao có thể trở về được? Lưu Viện Viện trơ mắt nhìn Từ Á và quản lý khách sạn thương lượng, công khai đi vào phòng Chung Hi. “Cô muốn làm gì?” Từ Á vừa đi vào lập tức bắt đầu lục lọi, đem tất cả đồ đạc của Chung Hi ném hết vào trong túi. “Đương nhiên là giúp cô ấy thu dọn đồ đạc, nhỡ đâu, nếu cô ấy muốn ngồi tù bên này, khách sạn sẽ không giúp cô ấy bảo quản vật tư cá nhân.” “Làm sao mà cô biết được cô ấy phải ở trong tù? Nhỡ đâu mọi chuyện được điều tra rõ ràng, không liên quan gì đến cô ấy thì sao!”| Lưu Viện Viện luôn cảm thấy chuyện này có chỗ sai. Từ Á đưa lưng về phía cô ấy, nói thầm một câu: “Chuyện này không đến lượt cô quản.” ...... Sau khi Chung Hi bị bắt đi, trong khách sạn tin đồn bay tán loạn. Có người nói rằng cô đã chọc phải một nữ minh tinh, bị tính kế rồi, bởi vì từng có người chứng kiến cô và Ôn Nguyễn Nhi xảy ra tranh cãi tại khách sạn InterContinental. Cũng có người nói, cô từng ngồi tù, trong tay đã sớm không sạch sẽ, cũng không sửa được những thói quen xấu, nhất là phạm vào chuyện người khác. Những lời này truyền đến tai Ôn Nguyễn Nhi, khiến cô ta vô cùng phấn khởi. “Tôi đã bảo rồi, ác giả ác báo! Thật sự là hả lòng hả dạ, tốt nhất là cô ta chắc chỗ ngồi trong tù đi, phải vậy mới tốt.” Ôn Nguyễn Nhi hung ác cười cười, càng nghĩ tâm trạng càng khoan khoái dễ chịu. Thêm vào đó, ngày mai là tuần lễ thời trang rồi, cô ta quyết định ăn mừng thật to một trận. Lúc này thay một chiếc váy hoa, gõ cửa phòng Bạc Lương Thần. Cửa rất nhanh mở ra, Ôn Nguyễn Nhi tươi cười ngọt ngào: “Lương Thần, nghe nói nhà hàng dưới lầu có món ăn khuya không tệ, có muốn cùng nhau đi nếm thử không?” Bạc Lương Thần lúc này đang đau đầu vì chuyện gặp mặt Opple tiên sinh, nhưng anh cần mượn thân phận bạn trai của Ôn Nguyễn Nhi để dự lễ... “Được, đi thôi.” Ôn Nguyễn Nhi vui vẻ nhướn mày, cô ta biết ngay, chỉ cần cô ta nghe lời, Bạc Lương Thần làm sao có thể không để ý tới cô ta? Hai người cùng nhau bước vào phòng ăn. Gọi đồ ăn không bao lâu, chợt nghe bàn bên cạnh bàn luận chuyện của Chung Hi. “Loại người này không thể sửa được nữa rồi, tâm rõ xấu.” “Tôi nghe nói người trong công ty bọn họ cũng rất không thích cô ta, thật không biết vì sao MON lại muốn loại người như cô ta tham gia!” “Nhỏ tiếng một chút, sẽ bị nghe được đấy.” “Sợ cái gì? Cô ta sẽ phải vào tù.” Bạc Lương Thần bưng cà phê lên, nếm nhẹ một ngụm, sắc mặt như thường. Ngược lại Ôn Nguyễn Nhi đã không kìm được sự vui vẻ trong lòng. “Lương Thần, anh cũng nghe nói rồi chứ? Chung Hi lại bị bắt, thật không biết cô ấy nghĩ như thế nào, không nên chà đạp cuộc đời mình như vậy.” Ôn Nguyễn Nhi cố ý làm ra vẻ đáng tiếc. Nhưng cô ta không có diễn xuất như Chung Hi, cũng không phải là một diễn viên giỏi. Cả gương mặt đều viết bốn chữ vui sướng khi người gặp họa, phối hợp với biểu cảm lúc này của cô ta, thì chính là điển hình cho việc trong ngoài không đồng nhất. Mà đặc biệt nhất là, cô ta còn vui vẻ diễn trước mặt Bạc Lương Thần, đối với diễn xuất vụng về của mình hoàn toàn không biết. Trong nháy mắt, trong đầu Bạc Lương Thần không hiểu sao hiện ra gương mặt của Chung Hi. Nếu lúc này người ngồi đối diện anh là Chung Hi, cô sẽ có biểu tình như thế nào. Cho dù cô nói gì, chắc hẳn cũng sẽ không càm ràm như Ôn Nguyễn Nhi, khiến người ta phản cảm. Người đàn ông xóp bóp mi tâm. Tại sao anh lại so sánh hai người bọn họ, Chung Hi cũng xứng à? Thức ăn lên, Ôn Nguyễn Nhi cuối cùng cũng yên lặng một chút. Bạc Lương Thần đúng lúc mở miệng: “Ngày mai, anh sẽ cùng em tham gia tuần lễ thời trang, với tư cách bạn trai của em.” Ôn Nguyễn Nhi vui vẻ không thôi: “Thật tốt quá!” Nụ cười của cô ta lan đến khóe miệng. Trợ lý Mẫn từ ngoài cửa vội vàng tiến vào, đi tới bên cạnh Bạc Lương Thần, thấp giọng nói vài câu. Ôn Nguyễn Nhi không nghe được lời nói, nhưng cô ta chứng kiến rõ ràng sắc mặt Bạc Lương Thần thay đổi, Sau đó, anh lập tức đứng dậy: “Anh có việc cần xử lý, em ăn trước đi.” “Nhưng mà...” Ôn Nguyễn Nhi chưa kịp ngăn cản, anh đã đi rồi. Cô ta tức giận hậm hực cắn môi, chỉ thiếu chút nữa! Nếu ở lại thêm chút nữa, cô ta sẽ có cơ hội rót cho anh vài chén rượu, có lẽ đêm nay bọn họ còn có thể có một đêm. Trong lòng cô ta tức giận, lườm trợ lý Mẫn: “Có chuyện gì vậy!” “Chuyện của công ty.” Trợ lý Mẫn trả lời một câu, lập tức rời đi. Ôn Nguyễn Nhi hô phía sau anh ta: “Tôi sẽ là vợ của Bạc Lương Thần, tôi có quyền được biết rõ! Nếu anh không nói cho tôi biết, tôi sẽ bảo Bạc Lương Thần từ chức loại trợ lý không có mắt nhìn như anh.” Cơ thể trợ lý Mẫn dừng lại. Dưới cặp mắt kính của anh ta đôi mắt kia đã nổi một tầng sóng ngầm mãnh liệt, nhưng chỉ trong chớp mắt, khôi phục sự ôn hòa thường ngày. Anh ta thản nhiên nói: “Chung Hi tiểu thư ở bốt cảnh sát gọi điện thoại cho Bạc tổng, Bạc tổng đi gặp cô ấy.” Nói xong, anh ta cũng không để ý dáng vẻ khiếp sợ của Ôn Nguyễn Nhi, cất bước rời đi. Là tại cô ta muốn hỏi bằng được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]