Ôn Nguyễn Nhi hoàn toàn choáng váng.
Cô ta chỉ muốn hù dọa Chung Hi.
Chứ chưa từng nghĩ rằng mình sẽ giao điểm yếu vào trong tay cô.
“Con người tôi cũng không độ lượng gì, có thù tất báo! Lúc trước các người hại tôi mất đi một đứa con, vậy bây giờ tôi trả lại, không quá đáng nhỉ?” Chung Hi nở một nụ cười, nụ cười thê lương nhưng xinh đẹp, ánh mắt rất sắc bén, “Tôi rất muốn nhìn thấy dáng vẻ phát điên của Bạc Lương Thần đấy.”
“… Cô đừng làm chuyện ngu ngốc, cho dù giữa các người có ân oán gì thì đứa trẻ trong bụng tôi là vô tội!”
Chung Hi bình tĩnh nhìn cô ta, lẩm bẩm nói, “Đúng thế, đứa trẻ là vô tội.”
Vậy đứa trẻ cô đã mất thì sao?
Có ai quan tâm không!
“Không, đừng, cô đừng tới đây! Có ai không, bên ngoài có ai không!”
Ôn Nguyễn Nhi sửng sốt, hoảng sợ hét lên.
Cô ta hoàn toàn không có thời gian để bận tâm đến thứ khác, khó khăn lắm cô ta mới có được thẻ bài trong bụng, dựa vào đứa trẻ này mới có thể kết hôn với Bạc Lương Thần.
Nếu mất đứa trẻ này, thì cô ta sẽ kết thúc.
Cô ta liên tục lùi về phía sau, nghiêng mình né tránh lại ngã ngồi xuống bồn cầu.
Cả người lún vào trong, váy ướt sũng hết cả.
Nhưng Chung Hi vẫn đang tiến về phía trước, đến gần trước mặt cô ta, thù hận trong đôi mắt ấy cũng ngày càng mãnh liệt hơn, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng bệch của Ôn Nguyễn Nhi giống như địa ngục.
“Đừng mà!”
Tiếng hét chói tai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-bat-mang-theo-em/514949/chuong-42.html