Ánh nắng bên ngoài kéo dài bóng hình hai người họ. 
Yết hầu của Bạc Lương Thần giần giật, nhưng lạ là anh không nổi giận: "Cô phát hiện ra tôi nhận nhầm người từ khi nào?" 
"Tôi đã nói rõ vấn đề này trong lễ cưới rồi mà. Xin lỗi, tôi không có hứng thú hồi tưởng lại quá khứ cùng anh." Chung Hi nói xong, lập tức cất bước đi vòng qua anh. 
Bạc Lương Thần quay đầu nhìn bóng lưng kiêu ngạo của cô, giọng nói vẫn lạnh lùng như mọi khi: "Nếu cô nói cho tôi sớm hơn thì sẽ không phải chịu cảnh tai ương ngục tù trong một năm ấy." 
Anh có thể nể tình mặt dây chuyền kia mà tha cho cô một lần. 
Nhưng bây giờ tất cả đã muộn rồi. 
Một câu nói ngắn ngủi tựa cây kim đâm thẳng vào trái tim những tưởng đã bình lặng của Chung Hi. 
Bạc Lương Thần cho rằng anh đã nắm chắc vận mệnh của cô rồi sao? 
Ha, thật nực cười! 
Chung Hi bỗng dừng bước, siết chặt chiếc mũ bảo hiểm trong tay: "Trí nhớ của Bạc Tổng không tốt lắm thì phải. Trên tòa chính miệng tôi thú nhận, là tự tôi yêu cầu vào tù. Đó là sự lựa chọn của tôi." 
Ánh mắt người đàn ông chợt đóng băng, trong mắt ngùn ngụt lửa giận: "Chung Hi, cô nhất định phải nói như vậy sao?" 
Câu chữ có gai. 
Anh nhớ rõ lúc nãy ở trước mặt Lục Bắc, cô không mang dáng vẻ này. 
Hay là cô làm bộ làm tịch trước mặt anh hòng thu hút sự chú ý của anh? 
Từ trong ánh mắt của Bạc Lương Thần, Chung Hi có thể hiểu được suy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-bat-mang-theo-em/514937/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.