Ôn Nguyễn Nhi trợn trừng mắt, không lo được váy cưới trên người nữa, vọt thẳng xuống sân khấu muốn đánh Chung Hi.
"Chung Hi! Cô nói bậy! Đây rõ ràng là tôi và Lương Thần..."
Nói được nửa câu, Lục Bắc lập tức giơ tay giữ lấy tay cô ta.
Anh ta nhíu mày, nhìn về phía Bạc Lương Thần còn đang chìm trong nỗi khiếp sợ: "Bạc Tổng, tôi thật sự cảm thấy anh có chút đáng thương, ngay cả người mà mình phải bảo vệ cũng có thể nhầm."
Anh ta khinh thường buông Ôn Nguyễn Nhi ra, ôm vai Chung Hi nghênh ngang rời đi.
Bỗng nhiên dáng người thon dài của Bạc Lương Thần như dán chặt ánh mắt lên người Chung Hi.
Từng câu từng chữ của cô như chuông đồng dội vào lông ngực anh.
Ân nhân cứu mạng năm đó, nhận nhầm? Không phải Ôn Nguyễn Nhi, mà là...
Hai chữ kia giống như vô vàn lời nói bị kẹt lại giữa cổ họng anh.
"Lương Thần!"
Ôn Nguyễn Nhi đã thực sự lo lắng.
Cô ta tiến lên một bước, kéo tay Bạc Lương Thần: "Lương Thần, anh không nên tin cô ta, người đã cứu anh năm đó chính là em mà! Mặt dây chuyền này là do em sơ ý đánh rơi chỗ anh, anh quên rồi sao?"
Bạc Lương Thần nhìn khuôn mặt xinh đẹp đứng đối diện, luôn cảm thấy không đúng.
Anh đưa tay, không biết dùng sức như thế nào, gạt phăng tay Ôn Nguyễn Nhi xuống.
Dưới cái nhìn chăm chú của tất cả khách mời, anh thân là chú rể lại bước nhanh xuống bục.
Ôn Nguyễn Nhi ngây người đứng trên sân khấu: "Xong rồi..."
"Đứng lại!"
Bạc Lương Thần sải bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-bat-mang-theo-em/514933/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.