Chương trước
Chương sau
Sau
Một hòn đá khuấy động ngàn con sóng, những người ngồi trong phòng xử án lại hít một hơi lạnh.
Cho dù là tội phạm giết người thật sự cũng hiếm có ai trực tiếp thừa nhận hành vi phạm tội của mình.
Trong mắt Lục Bắc đều là kinh hãi.
Vì sao cô ấy muốn nói như vậy!
Trong mắt thẩm phán cũng hiện lên vẻ ngạc nhiên: “Bị cáo, đây là tòa án, cô phải chịu trách nhiệm với những lời mình nói.”
Chung Hi nhìn thẳng vào mắt thẩm phán.
Ôn Nguyễn Nhi đã muốn đưa cô vào chỗ chết, có lẽ cũng chỉ có như thế này Bạc Lương Thần mới có thể thật sự buông tha cho nhà họ Chung!
“Thưa thẩm phán, những lời tôi nói đều là sự thật, cũng là suy nghĩ chân thực trong lòng tôi, tôi căm thù Ôn Nguyễn Nhi, tôi muốn cô ta phải chết!”
“Chung Hi! Có phải em điên rồi không!”
Lục Bắc suy sụp hét lớn, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, muốn lao về phía Chung Hi!
Thẩm phán cầm búa trong tay lên: “Im lặng!”
Nhân viên vừa giữ kỷ luật vừa trực tiếp đưa Lục Bắc ra ngoài.

Tòa án yên lặng trở lại.
Thẩm phán nhìn Chung Hi đứng ở ghế bị cáo, ánh mắt giao nhau với Bạc Lương Thần, trầm giọng hỏi lại lần nữa: “Bị cáo, cô xác định động cơ của cô khi đó là giết người?”
Luật sư Từ vội vàng đứng dậy, muốn giải thích rõ nhưng lại bị thẩm phẩm trực tiếp cắt ngang -
“Để bị cáo tự nói.”
Ánh mắt Chung Hi nhìn về phía Ôn Nguyễn Nhi. Quả nhiên nhìn thấy sự mừng rỡ từ trong đôi mắt cô ta.
Có phải cảm thấy có thể kéo ngã được cô rồi không?
Ngược lại là Bạc Lương Thần, đầu mày nhíu chặt dường như còn có chút lo lắng cho cô?
Thật nực cười.
“Phải, tôi thừa nhận, tôi muốn giết chết cô ta.” Chung Hi nhắc lại lời nói của mình.
Vẻ mặt cương quyết của cô rõ ràng là đã không cần bất cứ ai biện hộ cho mình nữa, ngay cả luật sư cũng lau mồ hôi lia lịa, cảm thấy tiếc cho cô.
Sau khi phiên tòa kết thúc, có người áp giải Chung Hi xuống.

Khi đi ngang qua hai người đang ngồi trong phòng xử án, bước chân cô dừng lại.
Sống lưng thẳng tắp chống đỡ tất cả mọi sự kiêu ngạo của cô.
Ánh mắt dừng lại ở mặt dây chuyền hồng ngọc đôi trên cổ Ôn Nguyễn Nhi và Bạc Lương Thần, khóe miệng cô nở một nụ cười thâm thúy.
“Chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”
Nói xong, bóng lưng của cô đi dần xa, cuối cùng biến mất ở cổng tòa án.
Ánh mắt Bạc Lương Thần luôn chăm chú dõi theo, trong lòng rất khó chịu.
Cô ấy … Lại cứ thế nhận tội.
Ôn Nguyễn Nhi thấy Bạc Lương Thần cứ nhìn cửa như vậy thì nắm lấy tay anh lắc lắc, nũng nịu nói: “Lương Thần, anh đang nhìn gì thế? Chung Hi thật sự quá độc ác, không ngờ ngay từ đầu cô ta đã muốn giết em! Cũng may là Lương Thần anh đến nhanh…”
Bạc Lương Thần nghe thấy giọng nói này, trong lòng lờ mờ dâng lên một nỗi chán ghét.
Đoạn camera giám sát đó, cũng không phải anh chưa từng xem.
Rút tay ra khỏi tay Ôn Nguyễn Nhi, Bạc Lương Thần đứng dậy.
“Đi thôi, về nhà.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.