“Không phải bảo cậu đi giúp cô ấy trả hết những món nợ kia sao? Thế nào, cô ấy vẫn muốn ở nơi đó?” “Không phải ạ, người của chúng ta vừa đến bên câu lạc bộ, định nói cho Chung tiểu thư biết chuyện này thì nhìn thấy cảnh sát đang đưa Chung tiểu thư đi…” Cảm xúc trong đôi mắt Bạc Lương Thần sầm xuống, không khí toàn thân lập tức đóng băng. “Cậu nói cái gì?” Trợ lý Mẫn rung mình, không dám giấu diếm nữa nên kể đầu đuôi ngọn ngành mọi chuyện. “Lúc này Ôn tiểu thư đang cấp cứu ở bệnh viện, bên nhà họ Ôn nhận được tin tức đã thông báo cho luật sự, định kiện Chung tiểu thư tội cố ý giết người…” Bạc Lương Thần cứng đờ sống lưng, cảm xúc trong đôi mắt khiến người ta không thể nhìn rõ. Đồn cảnh sát. Khi Chung Hi bị đưa xuống khỏi xe cảnh sát trong lòng cô lạnh lẽo, không nói thêm gì chỉ dựa vào bức tường lạnh lẽo của trại tạm giam. Bên tai là những tiếng phàn nàn đứt quãng “Thật là xui xẻo, nửa đêm còn gặp phải chuyện này.” “Phải, vậy mà còn có gan giết người có tiền, chắc say thật rồi.” … “Được rồi, lát nữa sẽ thẩm vấn, chưa đạt hay hoàn thành cũng không biết nữa nhưng cấp trên đã gây áp lực, lần này phải thẩm vấn nghiêm hơn, mọi người lên tinh thần đi!” Không lâu sau, cánh cửa sắt được mở ra.` “Ra ngoài đi, thẩm vấn.”
Chung Hi được đưa vào một căn phòng nhỏ tối tăm, “Soạt” một ánh sáng chói mắt chiếu thẳng vào mặt cô. Mà đối diện cô là một khoảng tối đen. Đây là một tấm kính một chiều màu đen, ngồi đối diện tấm kính là một nữ cảnh sát vẻ mặt vô cảm, đang cầm một cây bút trong tay. Là cảnh tượng chỉ có thể thấy trong phim truyền hình, nhưng bây giờ đã thực sự xảy ra trên người cô. “Tên, tuổi…” Cảnh sát hỏi theo thủ tục qua micro. Chung Hi trả lời từng câu. Vào lúc biết được nhà họ Ôn kiện mình cố ý giết người, Chung Hi cười khẩy, quả nhiên là cái bẫy của Ôn Nguyễn Nhi. “Tôi không giết người, chỉ là phòng vệ chính đáng, không tin cô có thể kiểm tra camera giám sát. Rõ ràng là Ôn Nguyễn Nhi ra tay trước, hơn nữa còn cố ý ném chai rượu vào cô. Chỉ cần xem camera giám sát, người sáng suốt sẽ có thể biết chuyện gì đã xảy ra. Mà nữ cảnh sát giống như không nghe thấy, tiếp tục ghi chép. Cuối cùng, Chung Hi không thể chịu đựng được nữa, “Bộp” chống tay lên bàn. “Các người nghe thấy không? Tôi không giết người!” Chung Hi có chút suy sụp, nợ của cô còn chưa trả hết sao? Vì sao những người có liên quan đến Bạc Lương Thần vẫn cứ níu chặt cô không buông? Có một chuyện cô không biết là, lúc này Bạc Lương Thần đang ở phía bên kia tấm kính một chiều. Ánh mắt Bạc Lương Thần nhìn bóng dáng gầy yếu kia qua tấm kính.
Cho dù sắp bị tống vào tù thì sống lưng của người này dường như sẽ không bao giờ cong. Lúc này, đồn trưởng Lâm nghe tin đi đến bên cạnh anh, xoa hai tay: “Tổng giám đốc Bạc, không biết ngọn gió nào đưa ngài đến đây vậy?” Đè nén sự khác thường trong lòng xuống, Bạc Lương Thần lạnh nhạt nhìn đồn trưởng Lâm. Sau khi nhìn thấy vẻ mặt của anh, con cáo già này liền biết rằng mọi chuyện sẽ không dễ xử lý. Nhà họ ôn đã cho người đến chào hỏi, nhưng Bạc Lương Thần đây nghe nói có quan hệ mật thiết với nhà họ Ôn, lúc này anh ta xuất hiện ở đây không biết là có ý gì. Trên đường ông ta đến còn nghe nói, nghi phạm là vợ trước của vị này. Nguyên do bên trong thật sự máu chó và phức tạp. “Đồn trưởng Lâm, ông vẫn khỏe chứ. Lần này tôi đến chỉ là vì một tranh chấp nhỏ.” Tranh chấp nhỏ? Đồn trưởng Lâm nghe thấy lời này, trong lòng bối rối. Vốn tưởng Bạc Lương Thần đến là sợ sức uy hiếp của nhà họ Ôn không đủ. Không ngờ… Nhưng ông ta phản ứng rất nhanh: “Tôi hiểu tôi hiểu, tôi vừa xem camera xong chỉ là một trò đùa nhỏ.” Đồn trưởng Lâm vốn cảm thấy chuyện này khó giải quyết nhưng Bạc Lương Thần vừa nói như vậy, ông ta lại cảm thấy nhẹ nhõm. “Nhưng mà… Không biết Tổng giám đốc Bạc có quan hệ gì với người bên trong kia? “Bạn cũ mà thôi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]