Bạch Lâm Tịch cô đã sống trong mạt thế 20 năm, kinh nghiệm cũng có thể nói là dày dặn và sức khỏe cường hãn.
Kinh nghiệm 20 trải đời đã dạy cho cô chân lý rằng quá lương thiện đồng nghĩa sẽ giết chính mình.
Vì vậy, cô cảm thấy rằng cô ấy không cần tỏ vẻ lương thiện trong cuộc sống mạt thế này.
Nếu không phải vì lái xe, Bạch Lâm Tịch cô sẽ không nghĩ đến việc mang theo Mục Cảnh Duệ rời đi.
Nếu Mục Cảnh Duệ kéo chân sau, cô sẽ không do dự ném cậu xuống đường để tránh phiền phức.
Mục Cảnh Duệ biết rằng cô rất nghiêm túc trong lời nói này, cậu vội vàng gật đầu trong sự sợ hãi
"Em hứa sẽ ngoan ngoãn mà..."
Vì sự an toàn của chính bản thân cậu...
Phải ngoan ngoãn
Phải ngoan ngoãn
Phải ngoan ngoãn
"Bạch Lâm Tịch"
Nói rồi cô khởi động xe
"A?"
Cậu bé ngây ngốc nhìn Bạch Lâm Tịch, một hồi lâu mới ý thức được cô vừa nói ra tên của chính mình.
Cậu cười cười gọi
"Tiểu Bạch tỷ tỷ"
Tiểu Bạch tỷ tỷ!?
Mạt thế này, Bạch Lâm Tịch cô vẫn luôn không tiếp xúc nhiều với con người, chứ đừng nói là đứa nhóc 8 tuổi.
Huống gì, ở trên người Mục Cảnh Duệ, có một loại sinh khí mà ở mạt thế 20 năm sau không một đứa trẻ nào có được.
Hay chỉ là những đứa trẻ trước mạt thế mới có sinh khí này?
Bạch Lâm Tịch liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, khởi động xe xong liền bẻ lái, hướng thành phố Bắc Kinh mà đi.
Lúc xe đang chạy, Bạch Lâm Tịch phát hiện bình xăng không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-thieu-ta-den-tu-tuong-lai/1149417/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.