3
Trương Nhã Nhã khi nãy bị tôi làm bẽ mặt trước mọi người, sau đó cô ta không ở đó nữa, một giờ sau mới quay về.
Trước lúc bố Trương Nhã Nhã đến trường đại học, ông ta đã gọi điện cho tất cả mối quan hệ quen biết của mình, ngay cả thầy giáo quan Lưu trong kì quân sự của bọn tôi cũng không ngoại lệ.
Cô ta nhân lúc giờ giải lao, chạy đến trước mặt giáo quan, không biết là nói cái gì.
Lúc này, giáo quan Lưu đen mặt đứng trước mặt tôi.
Hất cằm về phía tôi, nói bằng tiếng địa phương của ông ta: "Em vừa nãy còn chưa hoàn thành chạy 2000m, tí nữa lúc mọi người về nghỉ em chạy lại đi."
Tôi nhất thời không phản ứng kịp, chớp mặt nhìn giáo quan.
Trong tiểu đội có một vài tiếng thì thầm, giáo quan mới ý thức được có phần không ổn, giả bộ ho khan một tiếng.
"Xì xầm cái gì, ai nói nữa tôi cho người đó chạy cùng."
Thấy bộ dạng cương trực công chính của giáo quan, tôi có chút bật cười.
Người ngu xuẩn thì nhiều, nhưng ngu xuẩn giống như ông ta thì thật sự ít.
"Giáo quan, em vừa từ phòng y tế trường về... trên đầu vẫn còn quấn băng..."
Tôi như vậy mà còn muốn tôi chạy, nếu mà bị cư dân mạng phát hiện xem ông ta còn chịu nổi không.
Nhưng giáo quan Lưu lại không quan tâm đến.
"Vậy thì sao? Chịu được khổ nhọc mới đánh có thể đánh thắng trận chứ?"
Tôi cười, cực kì săn sóc nói: "Ồ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-thay-tra-xanh-den-huan-luyen-quan-su/2588835/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.