Editor: Bee
Ngày hôm sau, mọi người đã sẵn sàng để lên đường.
Về cơ bản thì đội đã xác định được vị trí của Già Tô, đội phòng chống ma tuý dùng trực thăng đi trước để bao vây, còn cảnh sát cảnh sát vũ trang đi ô tô, cả ngày lẫn đêm.
Cửa trực thăng chưa đóng nên gió lớn ầm ầm thổi bay cả mái tóc mới dài được chút của Quý Diệc An.
"Mọi người nên thử thiết bị tai nghe của mình." Tiêu Nham nói.
Có tổng cộng tám người trên máy bay, mỗi người đang kiểm tra và lẩm bẩm một vài từ để đảm bảo rằng liên lạc thiết bị đang ở trong tình trạng tốt.
Quý Diệc An ngồi ở hàng đầu tiên, mắt nhìn xuống, đôi chân của anh mở ra, gió thổi làm ống quần bám vào chân làm lộ các cơ bắp của anh.
"Tại sao tôi lại căng thẳng như vậy chứ?" Sầm Hàm nuốt nước bọt, "Đừng để bất kỳ con sâu bướm nào ra ngoài."
Cô nói xong thì "bốp" hai tay vào nhau trong máy bay trực thăng.
"Không sao đâu." Một thành viên trong nhóm nói, "Hôm qua tôi đã gọi điện cho mẹ và nói về nhiệm vụ của mình. Bà ấy sợ đến mức đốt ba nén hương vào đêm hôm đó để cầu phúc cho chúng ta nên chắc không sao đâu!"
Tiêu Nham mắt tháo kính và mở tay áo cho mọi người xem chữ "Phúc" màu đỏ mà mẹ anh ấy đã may cho.
Đại Minh kinh hãi: "Tôi phải làm sao đây, tôi không có loại bùa hộ mệnh này, có thể gặp chuyện không may!"
"Đừng về nói chuyện này nữa." Quý Diệc An không nói gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-thay-tan-tinh/214727/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.