Chương trước
Chương sau
Khúc Dương a a khẽ cười: "Ngồi trên quan tài vươn tay đòi tiền a!" Hai ông cháu họ cùng ha ha cười lớn.

Đỗ Dự chờ bọn họ cười xong mới lành lạnh nói: "Nếu nói tiểu bối mệnh nguy sớm chiều thì chưa hẳn, mệnh ông cháu hai người còn có cả nhà Lưu Chính Phong mới là nguy tại sớm chiều!"

Đồng khổng Khúc Dương rụt nhỏ lại, bàn tay nắm chặt cổ Đỗ Dự giơ lên cao: "Ngươi nói cái gì? Ngươi dùng Quảng Lăng tán lừa ta?"

Đỗ Dự tuy bị bóp đến mặt đỏ bừng nhưng vẫn cười lạnh như cũ: "Tiểu bối quả thật biết Quảng Lăng tán ở đâu nhưng quan trọng là, tiểu bối không muốn nhìn cháu gái bảo bổi của tiền bối và Lưu Chính Phong tiền bối cùng chết với ông già hồ đồ chỉ biết âm luật tiền bối!"

Khúc Dương ném văng Đỗ Dự xuống đất quát: "Nói đi, ngươi biết những gì?"

Đỗ Dự nói ra chuyện Tả Lãnh Thiền đã biết quan hệ giữa Khúc Dương và Lưu Chính Phong, đã phái Phí Bân mang theo Tung Sơn thập tam thái bảo vây toàn trang. Chỉ chờ Lưu Chính Phong rửa tay chậu vàng là đứng ra làm khó, giết sạch cả nhà Lưu Chính Phong.

Khúc Phi Yến nói: "Chuyện này thì có liên quan gì đến ông cháu ta?"

Khúc Dương trầm ngâm nói: "Ngươi nói Phí Bân mang theo cao thủ Tung Sơn đến là thật? Nếu như là vậy thì khi Chính Phong gặp nạn, ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Nếu chính diện đối kháng với đám người Phí Bân kia, sức cô thế cô thì mệnh ba người chúng ta mất ở đó cũng không phải nói láo."

Đỗ Dự gật gật đầu nói: "Huống hồ lần này đám người Phí Bân còn vô sỉ dùng người nhà Lưu Chính Phong uy bức lợi dụ hắn để hắn giết người! Người già trẻ nhỏ không bỏ sót một ai, giết hết không tha a."

Khúc Dương hận đến ngứa răng, râu dài phất phơ: "Dù là người trong thần giáo cũng không đối đãi đồng đạo hung tàn như này, Tả Lãnh Thiền cùng Phí Bân thật khinh người quá lắm!"

Đỗ Dự gật đầu nói: "Ta tới tìm ngài, một là nói vị trí Quảng Lăng tán, hai là cảnh báo kế hoạch Tả Lãnh Thiền và Phí Bân, xin Khúc trưởng lão tự lo cho tốt."

Khúc Phi Yến không phục nói: "Ngươi là ai chứ? Sao phải nhọc lòng vì chuyện chúng ta?"

Đỗ Dự cười khổ nói: "Trên người ta có khí tượng lang cố, không dung ở chính đạo chỉ đành dạo chơi giang hồ, chuyên đối nghịch chính đạo mà thôi!"

Lời này vừa nói ra, Khúc Phi Yến vỗ tay khen hay, Khúc Dương cũng vuốt râu mỉm cười. Bọn họ đều là nhân sĩ tà phái, trời sinh hảo với loại Đỗ Dự.

Đỗ Dự thừa cơ rèn sắt khi còn nóng: "Như đã nói vào chính đề rồi thì tiểu bối cũng nói vị trí khúc phổ Quảng Lăng tán cho tiền bối thôi, nó nằm trong mộ Đông Hán Thái Ung!"

Khúc Dương run giọng hỏi: "Lời này là thật?"

Đỗ Dự biết Khúc Dương si mê âm luật, vì âm luật chính tà không phân, kết giao cùng với Lưu Chính Phong là nhị đương gia phái Hành Sơn. Nếu việc này bị Đông Phương Bất Bại biết thì Khúc Dương cũng chỉ có đường chết! Hắn muốn thu được tín nhiệm của Khúc Dương thì tự nhiên phải lấy đồ ra, Quảng Lăng tán là khúc nhạc trời, văn nhân phong nhã nhiều đời đều sùng bái. Nếu có thể có khúc phổ này thì không còn gì hấp dẫn Khúc Dương hơn được nữa. Còn về Quảng Lăng tán trong mộ Thái Ung thì là nguyên tác ghi lại, chắc là không sai được. Cũng không biết lúc này Hướng Vấn Thiên đã đi lấy để cứu Nhậm Ngã Hành chưa.

Khúc Dương nhắm mắt hồi lâu, cuối cùng gật đầu: "Ta đã từng tra khắp cổ tịch, Quảng Lăng tán quả thật mất dấu từ thời Đông Hán. Ngươi nói đến mộ Thái Ung thì ta cũng biết ở gần Hằng Sơn, nếu có thể lấy ra thật, thì là may mắn của đời này! Thật là đại thiện, Trường Phong huynh nếu như đã biết chỉ sợ vui mừng phát quá đỗi mất."

Đỗ Dự thu được thông báo không gian: do ngươi cho trưởng lão ma giáo Khúc Dương biết vị trí Quảng Lăng tán nên thu được 20 điểm hảo cảm, hiện tại điểm hảo cảm của Khúc Dương với ngươi là 40 điểm.

Đỗ Dự thật phục Khúc Dương này, rõ ràng đại địch Tung Sơn ở phía trước, hắn còn sa vào may mắn tìm được Quảng Lăng tán, thảo nào lấy thân phận chí tôn trưởng lão ma giáo lại chết trong tay Phí Bân.

Khúc Phi Yến lại là tỉnh táo kêu lên: "Gia gia! Hiện tại việc cần gấp là đánh lui đám tặc Tung Sơn, cứu cả nhà Trường Phong gia gia!"

Khúc Dương ho khan một tiếng nhìn hướng Đỗ Dự: "Tiểu huynh đệ có diệu kế gì không?"

Đỗ Dự nghiêm mặt nói: "Khúc trưởng lão, mau mời Lưu Chính Phong tiền bối tới, mọi người cùng thương nghị đối sách."

Khúc Dương thổi sáo lên, tiếng sáo phiêu bồng trong biển rừng trúc.

Không lâu sau, một kiếm khách trung niên lướt ra từ Lưu gia trang, bay đến bên người Khúc Dương, vui vẻ vô cùng nói: "Khúc đại ca người đã đến. Đệ hôm nay muốn rửa tay chậu vàng, toàn trang đầy khách nên không đến ngay được. Vị này là…"

Hắn nhìn Đỗ Dự có chút ngập ngừng nói. Đỗ Dự biết bản thân bị nhân sĩ chính phái không ưa thích nên đi trước một bước, nói rõ tình cảnh nguy hiểm của Lưu Chính Phong một lần nữa.

Lưu Chính Phong không cho là đúng nói: "Ngày ta và Khúc Dương đại ca kết giao đã biết có hạ trường gia phá nhân vong rồi. Sinh sinh tử tử có gì cần tiếc nuối chứ? Phái Tung Sơn kia muốn tới gây hấn thì ta sợ gì? Cùng lắm là cá chết lưới rách thôi!"

Nói đến cuối, hắn đã nhướng mày kiếm xuất vỏ! Quả không hổ là nhị đương gia phái Hành Sơn, sư đệ Mạc đại tiên sinh!

Đỗ Dự không khỏi hoảng sợ, Lưu Chính Phong này rộng lượng nhìn thấu sinh tử nhưng nếu Lưu Chính Phong chết thì nhiệm vụ của hắn xong rồi. Hắn lông mày khẽ nhíu, dùng mạng già trẻ lớn bé cả nhà khuyên Lưu Chính Phong nửa ngày nhưng hắn vẫn một bộ thế ngoại cao nhân không chút vướng bận. Phảng phất chỉ cần có cầm, tiêu, có bạn già Khúc Dương là đời này đủ rồi, nghe đến Đỗ Dự ác tâm không thôi.

Cuối cùng, Đỗ Dự nói Quảng Lăng tán ra thì Lưu Chính Phong mới không còn đạm mạc nữa hét lên: "Cái gì? Ngươi biết Quảng Lăng tán ở đâu? Thế thì quả không thể chết sớm, ta phải chứng kiến khúc nhạc trời Quảng Lăng tán này mới được."

Quyến luyến sinh mạng của hắn không ngờ bị một nhạc phổ trong lòng người chết đánh thức… Đỗ Dự không khỏi ngầm cảm phục, hai kẻ này quả là tổ tông dân chơi âm chơi, ông tổ của đám thanh niên mạng suốt ngày rên rỉ.

Ba người cùng một chỗ, thêm vào Nghi Lâm và Khúc Phi Yến thương nghị hồi lâu mới rời đi. Lưu Chính Phong tiếp tục chạy về trang chiêu đãi khách nhân.

Không lâu sau, Thiên Môn đạo trưởng phái Thái Sơn, Nhạc Bất Quần phái Hoa Sơn, Định Tĩnh sư thái phái Hằng Sơn đã dồn dập đến đủ. Tại trường còn có phó bang chủ Cái Bang Trương Kim Ngao, Lão quyền sư chưởng môn Trịnh Châu Lục Hợp môn, Thiết Lão Lão, Phan Hống đông đảo hảo thủ đến chúc mừng.

Đỗ Dự xa xa mắt lạnh nhìn Nhạc Bất Quần, thấy hắn thần sắc sáng sủa, bộ dáng như thường, râu mép còn dài, có vẻ chưa luyện tập tịch tà kiếm phổ chính mình viết. Phải biết câu đầu tiên hắn viết trên kiếm phổ giả là: "Muốn luyện thần công thì phải tự cung trước!" Nội dung phía sau hoàn toàn là bịa đặt ra, nếu Nhạc Bất Quần cứ nhìn mà luyện thì đảm bảo không quá một năm sẽ từ cao thủ hạng nhất trở thành một đời phế nhân.

Ánh mắt Đỗ Dự chỉ dừng lại một lúc trên người Nhạc Bất Quần rồi nhìn sang Định Nhàn sư thái. Vị sư thái này thay cho Định Dật sư thái đã mất tích, tiến đến chúc mừng đồng thời phụ trách tìm kiếm tung tích Định Dật sư thái. Bên người nàng, mấy đệ tử phái Hằng Sơn Nghi Thanh Nghi Hòa đã tụ hợp lại. Mấy nữ ni này vành mắt hồng hồng, rõ ràng là lo lắng cho sư phụ.

Nghi Lâm vừa thấy Định Nhàn đã muốn chạy qua khóc nói nhưng bị Đỗ Dự kéo lại, lúc này chưa phải thời cơ tốt xuất hiện trước mặt Nhạc Bất Quần.

Lưu Chính Phong để uẩn thâm hậu, còn nhận một chức võ quan nữa nên triều đình cũng phái người tới tuyên chiếu thư.

Sau khi hết thảy náo nhiệt qua đi, rất nhanh đã diễn mục cuối - rửa tay chậu vàng.

Lưu Chính Phong nói: "Lưu mỗ bất tài, trên không giúp được chính nghĩa, giữa không giúp được Mạc đại sư huynh chấn hưng phái Hành Sơn, dưới không thể quản thúc bản thân, sa vào âm luật nên dứt khoát rửa tay chậu vàng, không dính líu đến chuyện giang hồ nữa. Sau này trong giang hồ có chuyện gì không liên quan đến Lưu Chính Phong này nữa, mang chậu vàng đến."

Hai gia đinh từ từ bưng chậu vàng lên. Lưu Chính Phong đang định nhúng tay chậu vàng thì đột nhiên một bóng đen nhảy từ trên trời xuống. Chính là đại tung dương thủ Phí Bân!

"Lưu nhị gia khoan đã! Tả minh chủ có lệnh không cho Lưu nhị gia… ngươi… ngươi làm gì vậy?"

Giọng nói của Phí Bân vừa sợ vừa giận. Hóa ra, Lưu Chính Phong căn bản không thèm nhìn hắn, trực tiếp nhúng tay xuống chậu vàng, rửa cái sạch sẽ.

"To gan!" Phí Bân tức giận quát lên.

Lại thêm mấy vị cao thủ nhảy xuống, chính là đám người thác tháp thủ Đinh Miễn, tiên hạc thủ Lục Bách, Hiếu Cảm, Nhạc Hậu… Đây đều là Tung Sơn thập tam thái bảo, sư đệ của Tả Lãnh Thiền.

Mọi người thấy cao thủ phái Tung Sơn ra hết lại ẩn thân nóc nhà, rõ ràng là lòng không mang hảo ý, những kẻ gan bé công phu kém vội vã lùi ra khỏi phòng, đứng xa xem náo nhiệt. Thiên Môn đạo trưởng hừ lạnh một tiếng, cảm thấy hành động mờ mờ ám ám của phái Tung Sơn lần này không hay là bao.

Phí Bân thấy cao thủ bên mình đầy đủ liền cười chắp tay ôm quyền với Thiên Môn đạo trưởng, Nhạc Bất Quần, Định Nhàn sư thái: "Chuyện hôm nay đột nhiên đến nên không kịp thông báo Ngũ Nhạc kiếm phái, cho nên mới…"

Lưu Chính Phong bỗng quát lớn cắt đứt lời hắn nói: "Phí Bân! Vừa rồi ngươi đã thấy rõ ta đã rửa tay chậu vàng, lui khỏi giang hồ, không hỏi ân oán cừu sát nữa. Hôm nay ngươi không những mang cao thủ phái Tung Sơn đến còn mờ mờ ám ám đến hậu trạch, uy hiếp vợ con Lưu mỗ, ngươi cho rằng Lưu mỗ dễ bắt nạt sao?"

Cái này gọi là đánh trước là chủ, Phí Bân muốn từ từ an bài để Lưu Chính Phong nói ra quan hệ với Khúc Dương nhưng dưới an bài của Đỗ Dự, Lưu Chính Phong muốn ra vẻ yếu thế chịu đủ áp bức. Trong giang hồ, nghĩa khí là quan trọng nhất, những cao thủ đến đây sao có thể trơ mắt nhìn Lưu Chính Phong bị diệt môn trong ngày đại hỉ chứ?

Quả nhiên, Nhạc Bất Quần luôn lấy hình tượng chính nhân quân tử quát lớn: "Ân oán giang hồ, họa không dính vợ con! Đám lẩn vào hậu trạch mau lăn ra đây cho Nhạc mỗ!"

Hắn có ý khoe khoang nên tiếng quát này dùng bí quyết Tử Hà thần công, quả nhiên là người nghe không ai không thầm khen. Đông đảo cao thủ vội giơ ngón tay cái với vị quân tử kiếm, gặp chuyện bất bình là rút kiếm tương trợ này!

Mặt cười Phí Bân lộ ra tia lúng túng. Hắn phái người lẩn vào hậu trạch, uy hiếp vợ con Lưu Chính Phong quả thật có chút không đúng quy củ giang hồ nhưng Lưu Chính Phong là đệ nhị cao thủ phái Hành Sơn, dưới tay lại có chút đệ tử. Nếu không làm như vậy thì chỉ sợ Lưu Chính Phong cá chết rách lưới, bên mình chịu thiệt không ít.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.