Về đến phòng làm việc, trời cũng tối.
Thực ra bản thân tôi đã không thể phân biệt rõ khi nào thì trời tối, khi nào thì trời sáng rồi.
Tất cả tâm tư của tôi đều đặt trên suy nghĩ báo thù cho Lý Tuyền.
Bản ghi âm trong hộp thuốc lá nhất định phải sử dụng thật tốt.
Sau khi chuyển bản ghi âm sang máy tính, tôi cẩn thận nghe từng đoạn, nghe đi nghe lại không chỉ vì xác nhận chứng cứ phạm tội của Triệu Phong.
Mà càng vì nghe lại giọng nói của Lý Tuyền hơn.
“Cậu thật sự muốn gϊếŧ tôi?”
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng, cho dù là thời khắc đó cũng không hề sợ hãi.
Nghĩ đến lúc giao đoạn ghi âm này lên sẽ không nghe được giọng nói của Lý Tuyền nữa, tôi liền không muốn tắt.
Nhưng không còn nhiều thời gian nữa.
Nhất định phải nhanh chóng hành động, ai biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì chứ.
Sau khi cóp bản ghi âm ra làm mấy bản nữa, tôi gọi điện cho Bành Uy.
“Cậu đang ở đâu, mau đến phòng làm việc đi.”
Từ lúc chia nhau ra ở cửa phòng cấp cứu, tôi chưa liên lạc với Bành Uy lần nào, giọng nói của cậu ấy ở đầu dây bên kia rất sốt ruột.
“Anh Địch, anh đi đâu mà biến mất lâu như vậy.
Em tìm anh rất lâu, đừng nói là anh nghĩ không thông nên đi nhảy sông nhé?”
Bành Uy nói chuyện làm tôi không nhịn được cong khóe miệng, nhưng còn chưa kịp nở nụ cười thì đã vụt tắt.
“Bành Uy, tôi có chuyện muốn nhờ cậu giúp.
Cậu qua đây một chuyến đi.”
Rất ít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-thay-chia-tay/1140531/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.