Bành Uy đặc biệt dạy tôi làm thế nào tránh những bộ phận quan trọng khi bị súng bắn.
Cậu ấy từng học trong quân đội, trên cơ bản đều nắm chắc.
Mặc dù tôi không thành thạo nhưng nghĩ đây là cách bảo toàn tính mạng nên cũng nghiêm túc học.
Cuối cùng cũng học được nửa phần.
“An Dã, anh đang ở đâu, mau đến đây.
Lý Tuyền trúng đạn rồi.”
Tôi vừa chạy theo Bành Uy vừa gọi điện cho An Dã.
Bành Uy cố đè chặt miệng vết thương trên ngực Lý Tuyền nhưng chị ấy đã hôn mê bất tỉnh.
“Nhanh thôi, chúng ta sẽ gặp ở ngã tư đường, nhất định phải đè chặt miệng vết thương.”
An Dã bình tĩnh nói.
“Được!”
Cúp điện thoại tôi giẫm mạnh chân ga, thời gian không dài nhưng tôi lại cảm thấy mỗi giây dài như một năm, giống như có người đang gõ nhẹ trong lòng nhắc nhở tôi có chuyện gì đáng sợ sắp xảy ra.
Những chuyện từng cùng Lý Tuyền trải qua hiện lên trước mắt tôi, hai tay tôi run rẩy.
Nhìn qua kính chiếu hậu tôi thấy Bành Uy đang khóc.
“Nhanh lên, anh Địch nhanh lên chút nữa.
Chị Tuyền không ổn rồi, mạch đập rất yếu.”
Nhanh một chút lại nhanh một chút, cuối cùng cũng đến rồi.
Nhưng ở ngã tư đường không thấy An Dã đâu.
Cả người tôi không ngừng run rẩy, lật trong túi mấy lần cuối cùng cũng lấy được điện thoại.
“An Dã anh ở đâu? Mẹ kiếp cuối cùng thì anh ở đâu?”
Tôi không nhịn được hét lên.
Nếu Lý Tuyền ở ghế sau không còn nữa, tôi không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì, sẽ trở thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-thay-chia-tay/1140528/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.