Mùi thuốc khử trùng từ bệnh viện xộc vào mũi làm tôi thức giấc, khi tôi mở mắt ra thì thấy một vầng sáng chói mắt, mắt tôi gần như sắp mù đến nơi.
Ruột gan chợt quặn thắt lên, giống như ruột đang quấn lại với nhau vậy.
Tôi cau mày, cảm thấy miệng rất khô, muốn uống ngụm nước nhưng không nhấc tay lên được.
Tôi cúi đầu nhìn xuống, gương mặt béo ú của Uy Tử đang đè lên tay tôi, cậu ta ngủ say như chết.
“Chết …” Tôi muốn chửi thề, cổ họng tôi giống như bị đốt cháy, nhổ bãi nước bọt cũng thấy đau.
Có lẽ mình cử động hơi mạnh nên Uy Tử cuối cùng cũng tỉnh.
“Ấy, anh Địch, anh đã mở mắt ra rồi à, em còn tưởng rằng anh sẽ cứ tiếp tục như một người đẹp đang ngủ như thế này cơ.”
Dám khua môi múa mép với anh mày à, trong lòng tôi lại càng quay cuồng dữ dội, chỉ vào cốc nước trên bàn bên cạnh: “Nước … cho tôi…” Uy Tử cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn với tôi, vội vàng đem cốc nước trên bàn lại cho tôi, nhét mạnh vào miệng tôi khiến tôi suýt chết nghẹn.
Có điều dù sao nước lạnh tràn vào cổ họng cũng đã giải toả được cơn khát cháy bỏng này.
“Anh Địch, sao anh liều mạng như vậy chứ? Chị Tuyền lại cần anh phải cứu sao? Người ta chỉ cần tuỳ tiện đụng cái đầu ngón tay thôi là đã có thể san bằng mấy gã đàn ông đó rồi.
Anh cần gì phải dùng cái dạ dày của mình để đi đọ với người ta? Nếu không phải tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-thay-chia-tay/1140504/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.