Mặc dù không hiểu sao Lâm Hải lại đột nhiên nhắc nhở tôi như thế nhưng dù sao cũng là ý tốt.
Tôi gật đầu bước ra ngoài, không thấy Na Na đứng ngoài.
Cũng tốt, ông đây không chịu nổi sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ từ cơ thể cô ta.
“Alo, Bành Uy, cậu đang ở đâu?”
Đi ra ngoài trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người trong công ty, tôi gọi cho Bành Uy.
Chìa khóa phòng làm việc ở chỗ Bành Uy, thằng nhóc này giúp tôi tiễn Ngô Lợi, sẽ không tiễn người ta lên giường đấy chứ? “Này, anh Địch, anh gọi thì thế? Người ta vừa mới…em gái này, không sao, chúng ta tiếp tục…” Mẹ kiếp, tên nhóc này đang làm gì vậy, không phải muốn phá hoại bông hoa của tổ quốc chứ? Ngô Lợi mới khoảng hai mươi tuổi, mẹ nó đừng có mà làm bừa.
“Bành Uy, cậu dừng lại ngay.
Mau đưa chìa khóa cho tôi về, cậu có chơi thì chơi người khác.
Cô ta còn nhỏ vậy mà cậu cũng xuống tay được à?”
Giọng nói của tôi hơi to, đầu dây bên kia đột nhiên im lặng.
Yên tĩnh một lúc hình như tôi nghe thấy tiếng kêu đau của Bành Uy.
“Sao vậy?”
“Ngô Địch, anh quá đáng rồi đấy.
Em đang đút trà sữa cho cô ấy mà, anh nói linh tình gì thế? Anh dọa cô ấy chạy mất rồi.”
Tôi thở một hơi nhẹ nhõm.
Mẹ kiếp, uống trà sữa mà cũng mờ ám như vậy à.
“Được rồi.
Sau này sẽ có cơ hội khác.
Chúng ta có đơn hàng mới, về kiếm tiền trước, kiếm đủ tiền cưới vợ rồi thì theo đuổi sau.”
Bành Uy nghe thấy kiếm tiền cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-thay-chia-tay/1140500/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.