Nghe Bành Uy nói vậy tôi quay đầu nhìn Lý Tuyền, thấy chị ấy đang nhìn tôi chằm chằm, trong mắt có chút châm biếm.
Tôi còn chưa tính toán với chị ấy, chị ấy đã thấy trò cười của tôi rồi.
“Sao nào, giờ chị vui rồi chứ.
Ông đây suýt chút nữa thì bị cưỡиɠ ɦϊếp đấy.”
Cát Quân và Ngô Thiến đã dẫn đứa con trai Cát Văn bảo bối của họ ra ngoài rồi, chúng tôi nói chuyện cũng không cần kiêng dè.
Lý Tuyền thu lại nụ cười, lạnh lùng liếc mắt nhìn tôi.
“Tôi còn tưởng mấy ngày nay cậu không động vào phụ nữ, không nhịn được chứ.”
Hừ, người phụ nữ này còn được đà lên mặt nữa.
“Lý Tuyền, tôi nói cho chị biết.
Nếu không phải chị đột nhiên giả vờ có tấm lòng Bồ Tát, ông đây chắc chắn sẽ không gặp phải chuyện thối nát này.
Giờ chị thì hay rồi, chiếm hết mọi chỗ tốt, bọn buôn ma túy đã bị bắt, chị cũng trở thành người tốt còn tôi ở đây thì bị người ta bỏ thuốc…” Tôi không muốn khắt khe với chị ấy nhưng chị ấy quá coi thường người khác.
Nếu không nói rõ sau này chị ấy có coi tôi là ông chủ nữa không? “Anh Địch đừng giận.
Chị Tuyền của chúng ta cũng chỉ là gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ mà thôi.
Cứu một thiếu niên sa ngã trở về con đường đúng đắn, giúp một nhà già trẻ lớn bé đoàn tụ mà thôi.
Rất vĩ đại, rất giỏi mà.”
Bành Uy đứng một bên hòa giải, không ngừng vuốt lưng giúp tôi thuận khí, còn vẻ mặt Lý Tuyền vẫn lạnh lùng, không có phản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-thay-chia-tay/1140492/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.