“Tôi biết chuyện này không mang lại lợi ích gì cho các cậu, các cậu không muốn cũng không nên xen vào.
Vốn dĩ định ra ngoài nghỉ ngơi một chuyến, nhưng đây là duyên phận, va phải rồi thì tôi vẫn muốn chuyện này có một cái kết tốt đẹp.”
Lý Tuyền đã nói thế, tôi cũng không tiện nói gì thêm.
“Được, Bành Uy, đi điều tra tung tích con trai bọn họ sau đó giao lại cho tôi.”
Lý Tuyền gật đầu nói: “Vậy hôm nay cứ về trước đi đã.”
Trở về khách sạn, mọi người đều giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, không ai nhắc cũng không hỏi đến.
“Hôm nay sao lại về sớm thế, ngoài trời mưa nên chơi không vui hả?”
Ông chủ khách sạn cười với chúng tôi, vẫn là bộ dạng nhiệt tình đó, Bành Uy không được tự nhiên sờ sờ mũi.
“Tôi lên phòng trước”.
Cậu ấy từ trước đến giờ nghĩ gì đều viết hết lên mặt, lúc này lại sợ bản thân bị bại lộ, chạy thẳng lên lầu điều tra tin tức.
Tôi lôi kéo Cát Quân ngồi lại trò chuyện.
“Anh Cát à, hai vợ chồng anh đã lớn tuổi rồi sao còn chưa nghỉ ngơi?”
Cát Quân bật cười, rót cho tôi và Lý Tuyền một ly trà.
“Ừ, dù sao cũng không có việc gì để làm, làm được ngày nào hay ngày đấy.
Chúng tôi không có con trai, già rồi chỉ có thể dựa vào bản thân mình thôi.”
Anh ấy vẫn cười, chỉ là nụ cười có chút khổ sở.
Tôi chỉ chờ anh ấy nói ra câu này.
“Sao có thể nói là không có con trai, dù sao cũng nuôi dưỡng mười mấy hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-thay-chia-tay/1140487/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.