Lý Tuyền nói xong thì đẩy tôi sang một bên, bước vào trong quầy nâng đầu ông ấy lên.
Ông ấy trông đã già, trên trán đầy nếp nhăn.
Ông ấy có làn da bánh mật nhưng đôi môi lại trắng bệch.
Hai mắt nhắm chặt, miệng hơi mở, có chút nước miếng chảy ra.
“Ông ấy ngủ rồi?”
Tôi hỏi một câu ngu ngốc.
Động như vậy ông ấy cũng không tỉnh làm sao có thể là ngủ chứ.
Heo cũng không thể ngủ như chết thế được.
Lý Tuyền không để ý đến tôi, đưa tay xuống mũi ông ấy kiểm tra hơi thở sau đó nhướng mày nhìn tôi nói: “Đến đây, giúp tôi đặt ông ấy xuống đất.”
Bình thường vẻ mặt Lý Tuyền lúc nào cũng trước sau như một.
Chị ấy nhướng mày nhìn tôi chắc chắn là gặp chuyện phiền phức.
Tôi nghe lời chị ấy chạy nhanh đến, ôm ông ấy đặt trên mặt đất.
“Nhẹ một chút.”
Lý Tuyền ở một bên nhắc nhở tôi, đợi ông ấy nằm xuống đất chị ấy lập tức quỳ trên đất nâng đầu ông dậy.
Sau đó bịt mũi mở miệng ông ấy ra.
Bây giờ tôi mới phát hiện Lý Tuyền đã tháo khẩu trang xuống.
Hình như tôi đã thấy cảnh này trong TV, còn chưa kịp nghĩ ra liền thấy chị ấy cúi xuống làm hô hấp nhân tạo.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của chị ấy, trong đầu tôi như có một cây cung vừa phụt đứt.
Động tác của chị ấy rất thành thạo, sau khi thổi khí liền ấn mạnh lên ngực ông ấy.
Một bên thổi một bên quan sát phản ứng.
Tôi chẳng thể làm gì, chỉ có thể đứng một bên nhìn Lý Tuyền hô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-thay-chia-tay/1140466/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.