Uy Tử là người đầu tiên có phản ứng, cậu ấy đỡ Lý Tuyền dưới nền đất dậy, cởi trói và kiểm tra vết thương trên người cho chị ấy.
Nhưng Lý Tuyền lại đẩy Uy Tử ra, đi về phía tôi.
Tôi biết chị ấy đang đến gần mình, vẫn là vóc dáng cao cao và biểu cảm hờ hững, nhưng trong ánh mắt lại có thêm chút thương cảm.
Tôi đâu cần ai thương hại, mẹ kiếp, một thằng đàn ông như tôi ở trong mắt Lý Tuyền lại thảm hại đến thế ư? Cho dù bản thân chị phải gánh vác tất cả, vẫn muốn cùng Uy Tử giấu nhẹm tôi.
“Ngô Địch, tôi biết hiện tại cậu rất tức giận, nhưng có lẽ chúng sắp quay lại rồi, chúng ta phải rời khỏi đây ngay!”
Uy Tử đứng sau lưng Lý Tuyền, rõ ràng cũng có chung suy nghĩ.
Tôi không nói gì, trên tay vẫn dính máu từ cơ thể của người đàn ông có vết sẹo, vừa dinh dính vừa tanh tanh mùi sắt.
Ngay từ đầu khi được Lý Tuyền kéo vào hội làm nghề này, tôi chỉ mong kiếm chút tiền để quay về quê cũ, cưới một cô vợ hiền thục, mỗi ngày ở bên bố mẹ, sống cuộc đời bình thường như thế.
Chẳng lấy đâu ra hoài bão lớn lao, tôi cứ như một nắm bùn nhão không thể đắp nổi tường.
Thế nhưng bây giờ cái gì cũng kết thúc rồi, vậy mà, tôi không hối hận.
Cho dù lúc đó cho phép tôi chọn lại lần nữa, để cứu Lý Tuyền và Uy Tử, tôi vẫn sẽ nổ súng.
Tôi không giỏi đánh đấm như Uy Tử, cũng không thông minh bằng Lý Tuyền, tôi chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-thay-chia-tay/1140462/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.