Cảm thấy con dao đã xuyên qua áo sơ mi, chạm thẳng vào bụng tôi, một cảm giác lạnh lẽo từ bụng truyền đến.
“Nói cho mày biết, đừng khua môi múa mép với bọn tao.
Tay tao mà run lên, có lẽ mày cũng không mở nổi cửa phòng mà chơi gái đâu.”
Gã nói xong đưa con dao trên tay xuống, mẹ nó, không nhịn nổi nữa, đang chuẩn bị liều mạng cùng gã, cùng lắm thì cá chết lưới rách.
Cánh cửa ở góc cầu thang đột ngột mở ra, vài cảnh sát ập vào.
“Mẹ kiếp, rút lui, mày chờ đó cho tao.”
Bọn chúng cũng không dám vượt mặt cảnh sát, bỏ chạy nhanh như chớp.
Không còn bị dao uy hiếp, tôi nhẹ nhàng dựa vào tường cạnh cầu thang, cuối cùng cũng nhận ra sự nguy hiểm của ổ USB mà Lý Tuyền để lại.
Những người này đã dám vào đập cửa khách sạn để lấy USB, chắc chắn trong ổ USB này có cất giấu thứ gì đó rất quan trọng.
Phải nhanh chóng tìm được Lý Tuyền.
Sau bao lần giải thích không có chuyện gì, chỉ là mâu thuẫn cá nhân, cảnh sát thấy tôi không phải người địa phương, nhắc nhở hai câu liền thả ra.
Về đến khách sạn, Ân Cầm đã thay quần áo ngồi trên sofa nhìn tôi, vẻ mặt thay đổi không ngừng.
“Chuyện gì vậy? Cậu vay nặng lãi bị đòi đến cửa rồi à?”
Không ngờ Ân Cầm lại hỏi như vậy, nếu hôm nay không phải cô báo cảnh sát thì có lẽ tôi đã chết ở đây rồi.
Nghĩ bản thân còn muốn hãm hại cô ta, trong lòng tôi cũng có chút băn khoăn.
Không nói ra cái cớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-thay-chia-tay/1140457/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.