Gò má cô dựa vào vai Đàm Yến Tây, chất vải áo sơ mi hơi cứng, cọ cọ vào khóe mắt hơi đau.
Xương bả vai cô dán vào lòng bàn tay của Đàm Yến Tây, cảm xúc ấm áp, anh dùng sức một chút, như lặng yên mà trấn an cô.
Bên tai là giọng nói trầm thấp của anh: "Vốn là muốn đưa em lên núi ngắm trăng, giải sầu một chút, trái lại để em phải gặp người làm không vui rồi."
Chu Di không muốn bản thân mình chìm đắm trong tình trạng này quá lâu, nên thuận theo lời anh nhỏ giọng hỏi: "Trăng ở đâu vậy?"
Đàm Yến Tây nâng cằm về phía sau lưng cô, "Em nhìn xem."
Chu Di quay đầu lại ngẩng mặt nhìn trời, trong tầng mây vừa lộ ra đường viền của ánh trăng, bầu trời âm u, như gần như xa, chỉ có bóng đêm mịt mờ, rừng núi mông lung.
Tựa như vầng trăng cô đơn kia có thể bị nuốt mất bất cứ lúc nào.
Đàm Yến Tây cứ ôm cô như vậy cả một đường tới nơi nghỉ ngơi.
Sau khi vào phòng, Chu Di đi tắm trước.
Xong rồi đi ra, thấy Đàm Yến Tây đang ngồi trên ghế salon hút thuốc, anh ngước mắt lên nhìn cô một cái, ngoắc ngoắc tay với cô.
Chu Di đi tới, anh đưa tay bắt lấy cô, kéo cô ngồi lên đùi anh, quay qua một bên dụi tắt đi điếu thuốc lá đang hút một nửa.
Một luồng khói mỏng manh bay lên, rồi tan biến, anh ngước lên nhìn cô, "Nếu em cảm thấy không thoải mái anh sẽ thay em xử lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-thanh-co-tuyet/234719/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.