Chiều hôm đó, Đàm Yến Tây vẫn đưa Chu Di đi chơi.
Cô một mực muốn xem buổi triển lãm nghệ thuật sắp đặt, từ đầu đến cuối chăm chú không bỏ phí một chút thời gian nào. Chủ đề liên quan đến sự thể hiện trực quan về hiện tượng tự xa lánh*, đại khái là rất trừu tượng.
*Hiện tượng tự xa lánh: human alienation: con người có chiều hướng trở nên xa lạ và xa rời với thực thể sống của chính họ.
Đàm Yến Tây toàn bộ quá trình đều tỏ ra không hứng thú lắm, anh bảo mình là thương nhân, không thưởng thức nổi những thứ trừu tượng như thế này.
Bọn họ xem xong triển lãm, thì đi lang thang trong khu vực bán hàng lưu niệm ở cửa ra vào.
Chu Di cầm một chiếc khuy măng sét bạc có cùng chủ đề với buổi triển lãm đặc biệt hôm nay, hỏi: "Tại sao anh với Triệu Dã có thể làm bạn được với nhau?"
Đàm Yến Tây cười cười: "Nếu xem người có chút qua lại ơn nghĩa đều là bạn, thì số lượng bạn bè của anh có khi ghi được vào kỷ lục Guinness."
"Không lẽ, bạn thật sự của anh chỉ có Vệ Thừa?" Chu Di thả lại chiếc khuy măng sét vào hộp trưng bày.
Đàm Yến Tây thản nhiên nói: "Nghiêm túc mà nói thì vậy cũng không sai."
Nhìn cô đang rời đi, anh đưa tay, kéo cô lại.
Chu Di dừng lại, nhìn anh đầy nghi hoặc.
Đàm Yến Tây nhìn chiếc khuy măng sét trong chiếc hộp trưng bày, so với cô còn có vẻ nghi hoặc hơn, tựa như đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-thanh-co-tuyet/234713/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.