Lúc mở cửa, Chu Di cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể để tránh gây ồn cho người trong nhà.
Cửa vừa mở ra, trong phòng khách vẫn còn sáng đèn. Cửa phòng Trình Nhất Niệm mở hé, cô ấy đang ngồi trước bàn học, đối diện là màn hình máy tính sáng mờ mờ.
Sau khi thay giày và treo áo khoác ngoài lên móc sau cửa, Chu Di đi đến đẩy cửa ra rồi nhỏ giọng hỏi thăm: “Chưa ngủ nữa à?”
Chu Di và Trình Nhất Niệm là bạn học chung thời Đại học. Cả hai đều ở khoa ngoại ngữ, một người học tiếng Pháp, một người học tiếng Nhật.
Mới tốt nghiệp nên cũng chẳng khá giả gì, hai người thuê chung một căn hộ hai phòng ngủ tại một tiểu khu khá cũ. Tuy đủ tiện nghi nhưng lại cách nơi làm việc rất xa, mỗi ngày đi làm đều mất tận một tiếng đồng hồ.
Vốn liếng của người trẻ tuổi là thanh xuân và sức khỏe. Đương nhiên họ có khả năng chịu đựng việc thức khuya dậy sớm, nhưng Trình Nhất Niệm còn có một trái tim yêu nghề. Cô ấy làm phiên dịch viên cho một nhóm phụ đề, mỗi lần nhận được nguồn phim là phải thức trắng cả đêm.
Trình Nhất Niệm quay đầu, vẻ mặt buồn ngủ viết đầy câu “mình không chịu được nữa rồi”, bảo: “Sắp rồi, làm xong đoạn cuối cùng này mình đi ngủ ngay. Trên bàn có hạt dẻ rang chưa ăn hết đó, cậu có muốn ăn không?”
“Không ăn đâu, trễ như này ăn không tiêu hóa được ----- Mà cậu tắm chưa?” Chu Di tháo dây thun đeo ở cổ tay ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-thanh-co-tuyet/234690/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.