Trương Đan ngơ ngác: "Bác sĩ Từ, điều không phải uống thuốc à? Đây là cái gì?" 
Từ Huyền liếc bà: "Tôi là bác sĩ tâm lý, đương nhiên phải dùng biện pháp tâm lý để chữa bệnh." 
Trương Đan rầu rĩ: "Nhưng bác sĩ Từ này, cái này... trên cái này vẽ Doreamon đấy à?" 
Bà nhìn Từ Huyền đầy cổ quái. 
Bác sĩ Từ này sẽ không cảm thấy bà lớn tuổi rồi nên chưa từng xem phim hoạt hình đấy chứ? "Không sai! Chính là Doreamon!" 
Từ Huyền nghiêm túc nói: "Đây là liệu pháp ám chỉ, dì đeo nó theo người sẽ không ngừng tự ám chỉ trong lòng, cho mình lòng tin." 
"Có Doreamon bảo vệ, chuyện phiền toái gì đều có thể giải quyết." 
"Dì còn sợ cái gì nữa?" 
"Chờ đeo lâu là sẽ khỏi bệnh thôi." 
Có lý! 
Trương Đan bừng tỉnh. 
Bà gật đầu lia lịa: "Thì ra là thế!" 
Trương Đan hớn hở ra mặt: "Bác sĩ Từ giỏi thật, vậy thì dì an tâm rồi." 
Từ Huyền không khỏi nhìn đối phương một cái. 
Thảo nào có thể trở thành khách quen vài chục năm của sư phụ. 
Người này dễ bị lừa ghê. 
Nói gì cũng tin. 
Trương Đan hỏi: "Bác sĩ Từ, thuốc này bao nhiêu tiền thế?" 
Từ Huyền: "Một vạn." 
Trương Đan giật thót cả người. 
Lúc bà mua bùa trong tay Liễu Trường Hà. 
Thầy Liễu bản lĩnh như vậy mà cũng chỉ bán hai, ba trăm tệ một lá bùa mà thôi. 
Từ Huyền quá trẻ tuổi. 
Tiện tay vẽ vài nét bút lại đòi một vạn. 
Không phải bà không có số tiền ấy. 
Mà là cảm giác bị người bẫy, khó chịu trong lòng. 
Trương Đan miễn cưỡng cười nói: 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-sy-tam-ly-nhin-thau-van-menh-cung-hop-ly-nhi/4577684/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.